Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 172: Thi bắn cung




Pưngggg

Diệp Khải búng nhẹ lên dây cung làm vang lên âm thanh chói tai. Hắn liếm mép nói với nàng.

" Ta sẽ dùng cây cung này bắn, khoảng cách đến bia 100 bước. Tuy nhiên... nếu ngươi không có khả năng cầm nổi nó thì có thể dùng loại bình thường cũng được"

" Đa tạ thành ý của đại vương. Tại hạ muốn thử sức một chút"_ Nàng mỉm cười.

" Được. Chúng ta bắt đầu thôi. Ta sẽ bắn trước"_ Hừ! Xem ngươi còn kiêu ngạo được bao lâu đây?!

Hắn giương cung lên, ráp một cây tên vào cung rồi kéo căng. Nhìn lực tay của hắn rất dứt khoát, có thể thấy rõ gân xanh nổi sừng sững trên cánh tay vạm vỡ ấy. Hắn buông tay ra, một lực bắn mạnh về phía trước.

Phập!!!

Mũi tên trúng ngay hồng tâm!

Tiếng reo hò vang lên. Nhạc Phượng Hy cũng thoải mái vỗ tay tán thưởng.

Diệp Khải thảy cung sang bên nàng. Nàng chuẩn xác nhận lấy.

Bộ cung này quả nhiên rất nặng, tay nàng đã muốn tê rần. Nếu chỉ đơn thuần mượn lực tay để sử dụng nó thì với sức nàng bây giờ không phải là ý tốt.

" Cung tốt!"_ Nàng khẽ vuốt nhẹ lên thân cung đồng thời vận mộc linh bao trọn quanh nó.

" Thế nào? Ngươi có thể dùng cái khác"

" Dùng cái này được rồi"_ Nàng bước đến vị trí, giương cung lên.

Mắt nàng nhìn thẳng mục tiêu, tay kéo căng dây cung. Trên trán nàng bắt đầu lấm tấm mồ hôi, cơ tay căng hết mức để lấy lực.

Nàng buông tay, mũi tên bay xoẹt  về phía mục tiêu. Mọi người cố gắng căng mắt quan sát nhưng ngoài âm thanh vù vù của gió thì không thể nhìn kỹ được đường đi của mũi tên.

Phập!!!

Âm thanh vang lên, mọi người đều đồng loạt nín thở nhìn kết quả.

Cách mũi tên mà đại vương bọn họ bắn vừa rồi một khoảng rất ngắn, mũi tên của nàng cắm xiêu xiêu vẹo vẹo  trên bia.

Vậy Lãnh Phi đã thất bại rồi!!!

" Chậc! Tiếc quá"_ Nàng tắc lưỡi đầy vẻ tiếc nuối.

" Kỹ thuật bắn của ngươi khá đấy nhưng bộ cung này không tầm thường như ngươi nghĩ đâu"_ Diệp Khải cười sảng khoái.

" Vậy vòng này đại vương thắng, chúng ta tiếp tục chứ?!"_ Nàng xoay xoay cổ tay tê dại của mình, miệng vẫn giữ nụ cười.

" Được. Lần này, chúng ta bắn hai mũi tên, khoảng cách kéo dài thêm 20 bước"

Cũng giống lần trước, Diệp Khải thoải mái bắn một lúc hai mũi tên trúng ngay hồng tâm. Tiếng reo hò càng ngày mãnh liệt. Đại vương thật giỏi!!!

Đến lượt nàng, lần này nàng cầm cung đã cảm thấy thuận tay hơn. Nàng giương cung nhắm mục tiêu mãi mà không có hành động gài tên vào. Tiêu Dao tốt bụng đưa cho nàng cây tên nhưng nàng lại lắc đầu từ chối.

Trên cây cung, vị trí gài tên vốn trống không nay lại bắt đầu tập trung luồng băng linh hình thành hình dáng hai cây tên.

Vụttt

Nàng thả tay, hai mũi tên băng như muốn cắt không khí ra làm hai, nhanh như chớp bắn thẳng về phía hồng tâm.

Răng rắc.

Hai mũi tên của Diệp Khải bỗng dưng bị gãy dọc đôi mà rơi xuống đất thay vào đó là hai mũi tên băng lam vẫn còn toát ra khí rét lạnh như muốn đóng băng cả khu vực.

Mọi người đồng loạt hít một hơi. Diệp Khải khá ngạc nhiên sau đó đôi mắt chim ưng thầm lóe lên tia phấn khích cuồng dã.

" Hahaha ván này ngươi thắng!!!"

" Vòng cuối cùng sẽ là ba đích, chúng ta thay đổi cách đấu một chút cho hấp dẫn hơn, ngươi thấy thế nào?"

" Thể lệ thế nào?"_ Nàng ôn tồn hỏi.

" Chúng ta sẽ thi cưỡi ngựa kết hợp bắn cung. Có mục tiêu khác nhau, một là ở bãi đất này, một ở trên không trung..."_ Hắn vừa giải thích vừa cho người chuẩn bị. Tùy tùng của hắn nhanh chóng mang ra một chú Hoàng Điểu to lớn, vươn cánh rộng đầy mạnh mẽ. Sao đó đeo lên người nó một tấm bia lớn.

" Vậy còn mục tiêu thứ ba?"

" Chính là sau lưng chúng ta"_ Hắn nhếch miệng cười.

" Đại ca. Không được! Như vậy quá nguy hiểm"_ Tiêu Dao lên tiếng phản đối đầu tiên.

" Trận đấu như vậy mới thú vị chứ!? Ngươi nghĩ sao?"

" Nhưng ở đây chỉ có một bộ cung quý, nếu chỉ một người được dùng thì trận đấu này có vẻ không công bằng rồi"_ Nàng tỏ vẻ khó xử.

" Hahaha ngươi không cần lo. Chúng ta sẽ công bằng đấu một trận thỏa thích"

Mấy chốc hai bộ cung được dâng lên.

" Tránh khỏi bị nghi ngờ, ngươi có thể lựa chọn trước"_ Diệp Khải thoải mái nói.

Nàng không từ chối tiến lên chọn lấy một bộ cung. Sau đó nghi hoặc hỏi

" Vậy còn tên?"

" Vừa rồi thấy ngươi sử dụng băng linh làm thành mũi tên. Ta cảm thấy nếu dùng tên bình thường để đấu trận này thì quá là vô vị rồi. Vì vậy chúng ta, mỗi người có thể tùy ý dùng tên của riêng mình"

" Ngươi không cần đồng ý, để ta khuyên đại ca ta"_ Tiêu Dao vỗ vai nàng nói nhỏ.

" Ấy, đâu có được!!! Qua hai trận khó khăn lắm ta mới gỡ hòa được, chỉ cần thêm trận này thì ta sẽ thắng rồi"

" Nhưng..."

" Được. Tại hạ đồng ý"_ Không để Tiêu Dao tiếp tục nói, nàng tiến lên đối diện với Diệp Khải gật đầu đồng ý.

Tấm bia được làm bằng cỏ khô lại có diện tích khá lớn, khi đeo lên tấm lưng gầy nhỏ của nàng, nó cứ như tảng đá lớn đè nặng lên người nàng, còn chưa nói nó che chắn mất tầm nhìn phía sau của nàng.

Tiêu Dao cho người dắt chú ngựa bạch đến cho nàng.

" Đa tạ"_ Nàng dứt khoát leo lên lưng ngựa. Bên Diệp Khải cũng đã chuẩn bị xong.

Bọn hắn đứng một bên, âm thầm ủng hộ nàng. Bọn hắn biết nàng chấp nhận thi đấu là có mục đích, bọn hắn cũng không thể ngăn cản chỉ có thể lặng lẽ quan sát phía sau để kịp thời giải nguy cho nàng.

Đại vương gì chứ??? Nếu dám làm nàng bị mất sợi lông nào thì bọn hắn sẽ không bỏ qua cho hắn, phải bắt hắn trả lại gấp vạn lần cho nàng!!!

Diệp Khải bỗng dưng lại cảm thấy có luồng khí lạnh lẽo lướt quá hắn.

Hoàng Điểu được thả lên, nó vươn cánh bay lượn vòng quanh trên bầu trời.

Trận đấu bắt đầu!

Hí!!!

Ngựa cong chân lên rồi phóng đi thật nhanh.

Nhạc Phượng Hy ép hai chân sát vào thân ngựa, hai tay buông dây cương ra nhắm mục tiêu trên bầu trời.

Vụtttt Roẹtttttt

Một tia sáng chói chang bay vụt lên nhắm trúng tấm bia trên trời.

Nàng thu cung lại, ngoái đầu lại nhìn.

Tư Khắc Diệp Khải nhếch miệng cười rồi bắt đầu giương cung về phía nàng. Một tia hoàng lôi bay thẳng về phía nàng.

Nàng thúc ngựa chạy nhanh, đồng thời chân trái móc vào chân đạp rồi thả người ngã xuống. Tránh được tầm tấn công của hắn, nàng giương cung bắn ba mũi tên băng về phía hắn.

Diệp Khải thích thú điều khiển ngựa linh hoạt né tránh, tiếp tục bám sát đuôi nàng.

Lần lượt những tia lôi điện nhắm sau lưng nàng mà bắn.

Nàng ghì chặt dây cương đổi hướng. Đã mất mục tiêu ở trên trời, chỉ còn ở trên mặt đất.

" Cố gắng nào cô bé "_ Nàng vỗ nhẹ lên bờm ngựa cổ vũ nó.

Dường như hiểu ý nàng nói, ngựa kêu lên một tiếng, cong chân phóng đi thật nhanh.

Diệp Khải tất nhiên hiểu được ý đồ của nàng nhưng hắn không ngăn chặn, mục tiêu của hắn chính là nàng. Chỉ cần hắn ngắm trúng thì trận này hắn thắng chắc!!!

" Họ sắp đến rồi!!!"_ Hoàng Ái Ny reo lên.

" Cố lên!!! Lãnh Phi cố lên!!!"_ An Nhiên hét lên cổ vũ.

Nàng lại một lần nữa tránh tia lôi điện bắn xoẹt qua.

Ríttttt

Tay kéo căng cung tên nhắm chiếc bia phía trước. Phía sau Diệp Khải cũng đang nhắm thẳng về lưng nàng.

Cả hai đồng loạt thả tay.

Phập!!!

Bia ngắm cắm sẵn trên bãi đất trống ngã sóng soài dưới đất, người canh gác liền chạy đến nhìn kết quả.

Mũi tên băng cắm chặt vào hồng tâm tỏa ra khí rét lạnh làm đám cỏ gần đó cũng phải bị đóng băng lại.

Diệp Khải tức đến nghiến răng. Vậy mà tên kia cũng tránh được!!!

Nhạc Phượng Hy dừng ngựa đột ngột xoay lại đối diện với hắn. Tóc nàng ướt dính bết vào mặt, đôi tay vì ghì dây cương trong thời gian dài mà tê rần đi, bên bờ vai phải nàng có vết cháy xém do vừa rồi tránh tia lôi điện của Diệp Khải, đôi thủy mâu vẫn sáng ngời. Cuộc thi bây giờ đã đến hồi gay cấn!!!

" Lâu rồi ta mới đấu một trận thoải mái đến như vậy! Xem ra ta đã đánh giá quá thấp về ngươi rồi"_ Diệp Khải hất mái tóc xõa trước mặt lên.

" Đã quá khen, tại hạ còn cần học hỏi nhiều lắm"

Diệp Khải ngửa cổ cười lớn sau đó thúc hông ngựa tiến lên.

Nàng cũng không chịu ở thế bị động, phi ngựa chạy.

Khi cả hai chạy ngang qua đều nhìn thấy sự quyết đoán của đối phương. Cả hai đều muốn kết thúc trận đấu.

Nàng vận linh lực tạo tên rồi nghiêng người nhanh chóng giương cung bắn về phía đối phương. Bên kia hắn cũng đã bắn tên ra.

Xoet bùmmmm

Hai mũi tên chạm nhau tạo nên chấn động lớn.

Diệp Khải giật mình nhìn ra sau lưng mình. Mũi tên gỗ tầm thường đang cắm ngay hồng tâm.

Hắn đã bắn nó từ hồi nào?

Sau đó hắn liền phá lên cười...  Thì ra là lợi dụng cơn chấn động này để che mắt đối phương sau đó bắn ra mũi tên không có uy lực nhằm ẩn đi sự tồn tại của nó.

Bộp bộp bộp

" Chúc mừng. Ngươi đã thắng!"

" Đa tạ đại vương đã nhường"_ Nàng chắp tay nói.

" Nói đi, điều kiện của ngươi là gì?"

" Tại hạ muốn có một thứ..."

"Cung của ta?"_ Hắn nói thẳng ra. Thật ra lúc đầu hắn đã sớm nhận ra ý định của tên này. Bộ cung này vốn là một trong những lễ vật của Thương Vũ quốc khi trao đổi ngựa chiến. Hắn lại cảm thấy sử dụng nó khá thuận tay và có uy lực khá đặc biệt nên hắn thường xuyên dùng nó.

Tên này có hứng thú với nó làm hắn vô cùng tò mò. Với sức yếu như cọng cỏ thế này mà lại muốn dành lấy một cây cung to và nặng thế này làm gì?

" Được! Ta sẽ cho người mang về lều của ngươi"

" Đa tạ"

" Ngươi là Lãnh Phi phải không?"

" Vâng"

" Bây giờ ta đã suy nghĩ lại rồi. Ngươi nhìn trông cũng được. Sao nào? Có ý gì với Tiêu Dao nhà ta không?"

"...."

" Ta thấy muội ấy rất thích ngươi. Lúc đầu ta không có ý định gả muội ấy cho người khác dòng Đại Hồ này. Nhưng sau này lại thấy chuyện chung thân đại sự của nó vẫn nên để nó quyết định. Nếu hai ngươi đã hợp ý nhau thì nên tiến với nhau luôn đi"

" Đại vương... ngài đã hiểu lầm rồi"_ Khóe miệng nàng giật giật.

" Để ta về hỏi lại muội ấy xem thế nào? Nếu nó đồng ý thì làm lễ thành thân tại đây luôn đi"_ Hắn không đợi nàng nói hết liền thúc ngựa quay về.

Vù vù vù.

Cô bé ngựa vẫn vô tư ăn cỏ, mặc kệ người nào đó ngồi trên lưng mình như hóa thành tượng đá cứng đơ.

Cảm giác bị ép hôn thật là...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.