Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 165: Đình Thư




" Các ngươi rốt cuộc có âm mưu gì? Sao lại tiếp cận Đinh gia ta hả???"_ Đinh lão gia quát lớn.

" Trường Huy... lão gia, không phải như lời Doanh Doanh đã nói chứ?!"_ Đại phu nhân gần như suy sụp, run rẩy hỏi ông sau đó quay sang bám chặt hai vai Đinh Lạc Doanh, rặn hỏi lại.

" Doanh Doanh, con nói rõ cho nương biết, Trường Huy đang ở đâu vậy con?"

" Đại ca đã... đã bị chôn vùi ở dưới đó. Đại di nương, con xin lỗi, tất cả là lỗi của con"_ Đinh Lạc Doanh khó khăn đáp lại.

" Không... không thể nào?! Lão gia... Doanh Doanh điên rồi, nó dám rủa Trường Huy của chúng ta chết kìa!!! Huhuhuhu"

" Người đâu, mau đào chỗ này lên!"_ Đinh lão gia một tay ôm chặt lấy đại phu nhân, khuôn mặt như già nua đi mấy chục tuổi.

Sao chuyện này lại đổ ập lên nhà ông???

Con trai ông - đứa con trai duy nhất mà ông thương yêu, từ nhỏ đã ốm yếu, bệnh tật liên miên. Ông đã dốc hết mọi nguồn lực để tìm cách cứu con, dù có bắt ông làm những chuyện thương thiên hại lý, trái với nhân đạo thì ông vẫn sẽ quyết tâm làm cho bằng được để có thể cứu Trường Huy.

Ông rõ ràng đã cải được mệnh cho Trường Huy, giúp nó sống mạnh khỏe suốt hai mươi năm năm trời vậy tại sao nó vẫn phải chết?

Không. Tất cả là do bọn chúng! Là chúng đã giết con trai ông!

Lãnh Phi. Ngươi chính là tai tinh của Đinh gia ta!!!

Đinh lão gia tức giận vận thủy linh tạo thành một con cuồng long to lớn đổ ập lên đầu Nhạc Phượng Hy.

Dương Hàn Long bật người nhảy lên chém dọc xuyên qua thủy long làm nó tan ra.

Đinh lão gia nghiến răng nghiến lợi quát thẳng vào nàng.

" Tên nghiệt xúc nhà ngươi, hại chết con ta, lừa gạt tình cảm con gái ta. Từ khi ngươi xuất hiện đã mang theo nhiều họa máu cho Đinh gia ta. Nợ máu phải trả bằng máu. Ngươi nên đi chết đi!!!"

Nhạc Phượng Hy dường như vẫn chìm vào suy nghĩ riêng của mình, không hề có phản ứng gì.

Nhưng nàng không để ý thì không phải người khác cũng không để ý.

Hoàng Ái Ny cáu lên.

" Con trai ngươi làm nhiều chuyện ác, vì dục vọng bản thân mà ra tay giết hại không biết bao nhiều người vô tội, hắn đáng chết gấp ngàn lần. Vì cái gì mà ông đổ hết tội lỗi cho Lãnh Phi chứ?!"

" Đúng vậy. Ác giả ác báo hay như ông nói nợ máu trả bằng máu, con trai ông hại nhiều người, giết nhiều người như nhưng chỉ đổi một mạng sống của hắn. Ta thấy như vậy đã quá hời cho hắn rồi"_ An Nhiên nói thêm.

" Các ngươi nói năng quá hàm ngôn, Trường Huy chưa bao giờ hại người!!! Các ngươi không được gán tội vô lý như vậy???"_ Đại phu nhân vừa khóc vừa quát.

" Ha! Có vô lý hay không thì hai người đều rõ mà"_ Bạch Khinh Lục ánh mắt sắc bén liếc nhìn họ. Hắn đã điều tra rồi, những cái xác trong vụ án của Đinh Trạm đều do hai người họ thủ tiêu, hẳn là trước đó nữa bao nhiêu người xấu số chết dưới tay hắn đều được họ giải quyết ổn thoả. Dù sao hắn cũng là con cưng của họ, không lẽ nào họ không biết tội ác của hắn gây ra... chỉ là họ cố tình mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi.

Có thể nói Trần Xuyến Nhi là người tội nghiệp nhất. Có lẽ hai người họ đã sớm nhận ra những biểu hiện bất thường của Đinh Trường Huy đối với Đinh Lạc Doanh nên họ đã lo sợ, liền lấy Trần Xuyến Nhi làm màn chắn che giấu sự thật này.

" Ngươi... ngươi không được vu oan cho chúng ta"_ Đại phu nhân run sợ rụt người lại nói lí nhí.

Nhạc Phượng Hy lúc này nàng khụy một chân xuống, đặt tay lên nền đất,mắt nhắm nghiền tập trung vận thổ linh kiểm tra.

Nàng còn nghe thấy hơi thở của sự sống!!!

Có người còn sống bị nhốt trong đó.

" Mọi người tránh ra một chút"

Nàng mở mắt ra, tay vẫn đặt trên mặt đất hơi cử động, hai luồng sáng lục - chàm hiện lên sau đó thấm nhanh vào đất.

Ùng ùng...

Cơn chấn động vang lên, các gia đinh đang tất bật đào đá liền ngưng lại lật đật chạy đi ra.

Oàngggg

Từ dưới đất bỗng nổ lên, đất đá bay tứ tung

Gàooooo

Có một con rồng ánh bạc từ trong vụ nổ phóng lên bay vòng vòng trên không trung.

" Đó... đó... "_ Đinh lão gia kinh hãi nhìn trên trời.

Ngân Long giương con mắt đen nhìn ông, một giọng nói vừa quen vừa lạ oang oang lên mang theo uy lực kinh người.

" Ta muốn hủy diệt cả gia tộc các ngươi, các ngươi đều đáng chết!!!"

Đinh lão gia là người chịu nhiều sức ép từ Ngân Long này nhất, ông ôm ngực khụy xuống, miệng hộc ra máu tươi.

Đinh Lạc Doanh hốt hoảng chạy đến chắn trước mặt ông.

" Ta sẽ thay người chịu tội, cầu ngài hãy tha thứ cho họ"

Ngân Long trừng mắt nhìn nàng sau đó hạ uy áp lên đầu nàng.

Đinh Lạc Doanh đau đớn ngã xuống nhưng vẫn cắn răng không hé ra một âm thanh nào.

" Doanh Doanh!!!"_ Nhị phu nhân hét lên ôm con gái vào lòng che chở.

Ngân Long thấy vậy hơi lắc đầu, nó uốn người một cái, ánh sáng bạc bao phủ cả người nó làm cho ai nhìn cũng phải nhắm mắt lại vì đau chói.

Đến khi ánh sáng biến mất, tam phu nhân đứng lẳng lặng cách Đinh Lạc Doanh không xa, trên tay đang ôm một bọc trứng.

Ai nấy đều trố mắt ngạc nhiên. Tam phu nhân của bọn họ là... rồng?!!!

Đại phu nhân vừa nhìn thấy cảnh tưởng này liền run rẫy ngồi bệt xuống, chân tay loạng choạng lùi lại, tránh né ánh nhìn đầy sát khí của tam phu nhân.

" Tất cả đều đông đủ cả rồi, chỉ còn thiếu lão đạo sĩ thối tha kia mà thôi"_ Tam phu nhân lạnh lùng liếc mắt qua từng người.

" Ngươi... ngươi... không phải Đình Thư"_ Đinh lão gia lắp bắp.

" Ta là Đình Thư. Chỉ là... có lẽ ngươi đã không còn nhớ gương mặt này rồi"_ Sau đó bà liếc sang đại phu nhân đang cố gắng thu nhỏ người lại.

" Ngươi còn nhớ người này không?"

" Không. Không. Ta không biết gì hết!!! Đừng giết ta!!!"_ Đại phu nhân hét lên che mặt lại.

Bà nhớ rồi! Cái khuôn mặt này, con người này... rõ ràng chính tay bà cắt gân tay gân chân, dùng tra hình hành hạ nó suốt 1 tháng trời đến khi nó không chịu nỗi mà chết đi, bà đã cho người quăng xác xuống biển phi tang.

Đứa nha hoàn kề cận bên bà lại dám lén sau lưng bà lên giường với lão gia lại còn dám sinh con cho ông. Nó đáng chết!!!

Nhưng sao nó vẫn còn sống được chứ?!

Thảo nào khi Đình Thư xuất hiện, bà cứ có cảm giác quen quen thế nào nhưng lại sơ xuất bỏ qua.

" Ta sử dụng thân thể của nàng ta thì tất nhiên sẽ giúp nàng ta điều tra cái chết của nàng. Nữ nhân ác độc bẩn thỉu như bà lại dám lấy hài nhi ta làm thuốc, tội này chồng lên tội kia bà có chết cùng không kể hết tội!!!"_ Đình Thư gằn giọng tố cáo đại phu nhân.

Để trà trộn vào Đinh gia tìm lại con của mình, bà đã tốn rất nhiều thời gian và tu vi nhưng lại thiếu một thân phận, ngay trong lúc đó bà bỗng nhìn thấy đại phu nhân cho người quăng xác xuống biển, bà đã tận dụng cơ hội này để xuất hiện. Thân xác này... vốn là nha hoàn thân tín bên cạnh đại phu nhân. Trong một lần đang tắm, nàng bất ngờ bị Đinh lão gia uống say mò vào hãm hiếp nàng sau đó luôn miệng hứa hẹn sẽ cho nàng danh phận, địa vị.

Vốn dĩ nàng cũng không hy vọng nhiều về lão cũng không định nói chuyện này ra ngoài nhưng không ngờ nàng mang thai.

Đại phu nhân tức giận cảm thấy mình bị phản bội. Ngay sau khi sinh Đinh Lạc Nghi, nàng liền bị đại phu nhân bắt giam trong hầm tối bị hành hạ suốt ngày đêm. Thân thể sau khi sinh rất suy nhược lại phải chịu cực hình đầy đau đớn như vậy thì người bình thường vốn không qua khỏi vài ngày nhưng vì nàng vẫn còn ước muốn được nhìn thấy hài nữ của mình, nàng đã cầm cự suốt 1 tháng trời nhưng... cuối cùng nàng vẫn không chịu được đến lúc được nhìn thấy con mình.

Chỉ là một nha hoàn nhỏ nhoi vì vậy khi bà xuất hiện trước mặt những người này liền không ai nhận ra cả. Bà tiến tới tiếp cận họ, danh chính ngôn thuận bước vào Đinh gia.

" Không phải lỗi của ta! Là... đạo sĩ kia mang hắn tới... nói nó có thể cứu sống con ta... ta không làm sai gì hết!!!"

" Hài nhi ta cũng không làm sai gì hết, tại sao lại bị các người cạo vảy, lóc thịt, rút máu, hành hạ nó đủ điều. Con các ngươi là nhờ sự dày vò đau đớn của hài nhi ta mà được sống vậy mà nó lại dám âm mưu hãm hại hài nhi ta. Lấy ân báo oán, các ngươi định tính thế nào đây?"_ Đình Thư tức giận nói kèm theo một luồng uy lực đổ ấp tới đánh bay đại phu nhân va đập vào hòn sơn giả chảy máu mà ngất đi.

Đình Thư cười lạnh. Trong suốt thời gian chịu nhẫn nhịn trong phủ, bà đã tỉ mỉ điều tra hết mọi chuyện. Bà rất muốn trả thù, rất muốn nhận lại con, rất muốn được nghe hài nhi kêu mình một tiếng "mẫu thân" nhưng khi thấy Vân Trạm bé bỏng của bà tươi cười chơi đùa cùng những đứa trẻ khác, được đi học, được mọi người kính trọng bằng chính thực lực của mình... bà lại nén xúc động theo dõi bảo vệ con từ xa, nhìn con một ngày trưởng thành lên.

Điều làm bà hối hận nhất chính là đã không cảnh giác với Đinh Trường Huy.

Nếu như bà phát hiện sớm thì Vân Trạm của bà sẽ không đau khổ như thế này rồi.

" Đình Thư, ta không sai. Nó cứu sống con ta, ta trả lại cho nó danh phận và địa vị thì có gì sai chứ?"_ Đinh lão gia lù khù đứng lên.

Bà cười lạnh nhìn ông. Đinh lão gia cũng không phải là người tốt lành gì. Những nha hoàn trong phủ có được mấy ai không bị ông cho lên giường? Khi bà bước vào Đinh gia, trước đó ông ta đã có hai thê tử và một nha hoàn xém được làm người thê tử thứ ba. Vậy mà không lâu sau đó ông ta lại dắt thêm thê tử thứ tư vào phủ và kèm theo đó là đứa con gái đã lớn (Đinh Cẩm Tiên). Nghe nói tứ phu nhân là hoa khôi trong một kỹ viện danh tiếng, ông ta đã lén mua nuôi bà ta ở ngoài đã lâu mãi đến sau này mới chính thức cưới về phủ.

Đinh Lạc Nghi vốn là tứ tiểu thư cũng ngang nhiên bị giáng xuống làm ngũ tiểu thư.

" Ngươi cho Vân Trạm danh phận? Là cái danh nhị thiếu gia không được ưu ái, đến cả gia đinh quét dọn cũng có thể khinh thường nó? Cho địa vị? Ngay cả một cuốn sách, một thanh kiếm cũng không cho nó chạm vào. Nếu không phải Vân Trạm có thực lực được vào học viện học tập tu luyện thì sẽ địa vị ngày hôm nay sao???"

Bà ôn nhu vuốt nhẹ bọc trứng trong lòng.

" Các ngươi không biết, Vân Trạm từ khi sinh ra đã là một đứa trẻ ngoan, nhưng vì mang dòng máu Long Nhân này mà phải chịu nhiều uất ức ở Long tộc. Ta vốn định thu xếp đưa nó và phu quân ta đến một nơi thật xa, cùng nhau sống một cuộc sống bình lặng hạnh phúc nhưng..."_ Nói đến đây ánh mắt bà lại hằn lên sát khí.

"... lão đạo sĩ khốn khiếp lại giết chết phu quân ta. Chàng chỉ là một thư sinh yếu ớt, nhưng lại rất mạnh mẽ bảo vệ cho Vân Trạm, lão ta một tay đánh chết chàng lại bắt cóc Vân Trạm đem bán cho các người"

Mối hận máu này bà vẫn luôn khắc ghi trong lòng. Tiếc rằng mấy người Đinh gia này, không có ai biết được tung tích của đạo sĩ kia, nếu không bà đã truy tìm ông ta trả thù rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.