Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 100: Tàn độc




Tiêu Vận từ từ mở mắt thì phát hiện hắn đang ở trong một hang đá.

" Tỉnh rồi sao?!"_ Lãnh Minh Dực lên tiếng.

" Đây là đâu?"

" Giao điểm kết giới"

" Ta nhận ra ngươi... chính là người hay đi cùng nàng... nàng vẫn ổn chứ?"

" Nghe nói nhờ ngươi lao vào cứu nàng... nàng đã rất lo lắng cho ngươi đấy"

" Vậy bây giờ nàng đang ở đâu?"

" Tiêu Vận!!! Huynh tỉnh rồi à? Có đói không? Hay khát nước?"_ Nhạc Phượng Hy chạy vào hỏi han tới tấp.

" Ta không sao..."

Nàng nhìn chằm chằm vào hắn...càng lúc càng tiến gần hắn hơn.

Lãnh Minh Dực đen mặt kéo nàng ra...

" Nàng đang muốn làm gì?"

" Nó không có..."_ Nàng buồn bã cúi đầu.

" Không có gì?"

" Huyết mâu! Ta nhớ ta đã thấy hắn có huyết mâu tuyệt đẹp nhưng..."_Nàng nghi hoặc nhìn Tiêu Vận... chẳng lẽ nàng nhìn lầm sao?!

" Ta làm sao có huyết mâu chứ?"_ Tiêu Vận cười nói.

" Ừm... chắc là ta nhìn lầm. Tiếc thật! Nếu huynh có huyết mâu thật thì sẽ rất đẹp a~"

" Nàng thích huyết mâu sao?"

" Lần đầu ta nhìn thấy màu sắc tuyệt mỹ như vậy a... nhưng có lẽ chỉ có trong mơ thôi"

" Nàng ngay cả mơ cũng mơ nam nhân có huyết mâu đó sao???"_ Lãnh Minh Dực ghen.

" A... tử mâu của huynh cũng đẹp mà~"_ Nàng dỗ hắn.

Huyết mâu sao? Nam nhân đó là ai lại dám câu dẫn nàng ngay cả trong giấc mơ??? Từ bây giờ hắn gặp nam nhân nào có huyết mâu thì người đó chính là kẻ thù của hắn!!!

Nàng cảm nhận được sát khí phát ra từ Lãnh Minh Dực liền lùi từ từ... hắn ghen rồi kìa!!!

.......................................................

Mọi người sau khi được nghỉ ngơi đều đã lấy lại sức... quyết định tiến tới ải tiếp theo.

Ải thứ sáu là một băng vực. Xung quanh cảnh vật chỉ duy có một màu trắng xóa, không thể xác định phương hướng nên rất dễ bị lạc, cứ một canh giờ bão tuyết lại nổi lên rồi làm lỡ tuyết... nhưng điều khó khăn nhất đó là ma trận băng, nếu ta bước đi mà không cẩn thận đạp trúng vị trí khởi động băng trận thì sẽ bị giam lại trong băng trận, bị hàng vạn đạo phong băng vô hình chém đến mất mạng...

Nhóm Nhạc Phượng Hy đang dò đường cẩn thận theo sự chỉ dẫn của Đông Phương Triệt thì bắt gặp nhiều học viên đang la hét, điên cuồng phát ra linh lực chống lại các đạo phong băng, có vài người ngã xuống vì mất máu quá nhiều, có người còn bị chém đứt ngón tay, bàn tay hay cả cánh tay... hơn nửa học viên tham gia đều chịu thua ải này, đành phải xé quyển truyền tống mà trở về học viện.

" Đáng sợ thật"_ An Hiểu xanh mặt nhìn bãi máu đỏ nổi bật trên nền tuyết trắng.

" A!!! Kia không phải là Lâm Như Tuyết và Chung Nguyệt Trinh sao?"_ Vũ Hồng chỉ tay về phía trước.

Chung Nguyệt Trinh một thân đỏ rực, tay cầm cây roi đỏ liên tục tấn công Lâm Như Tuyết... tuy vậy có vẻ nàng ta đang gặp bất lợi, tà áo bị rách tả tơi, màu đỏ trên y phục vẫn không thể giấu nổi màu máu ướt đẫm...

Còn về phía Lâm Như Tuyết vẫn là bạch y thuần khiết, mỗi lần đều nhảy lên cao cứ như đang uyển chuyển múa một vũ điệu nào đó. Trên tay nàng ta cầm một thanh kiếm băng linh hoạt phòng thủ rồi tiến lên tấn công và mỗi lần như vậy đều đâm trúng chổ hiểm của Chung Nguyệt Trinh.

Thật ra Chung Nguyệt Trinh đã theo dõi Lâm Như Tuyết từ lâu, chỉ cần chờ cơ hội mà giết chết ả ta. Đến ải băng vực, nàng trông thấy Lâm Như Tuyết đang đẩy đám người dưới trướng đi lên trước để dò đường rồi trơ mắt nhìn đám ngu ngốc đó bị băng trận hành hạ đến chết. Nàng nhận ra băng trận đó là cơ hội tốt! Nàng nhanh chóng lao ra dự định sẽ đẩy ả vào ma trận. Không ngờ... ả tinh nhạy né tránh được. Nếu như vậy nàng sẽ đồng quy vu tận với ả.

Thế nhưng nơi đây là băng vực, rất bất lợi với hệ hỏa của Chung Nguyệt Trinh. Nàng lần lượt bị Lâm Như Tuyết chém đánh trả, những đường chém của ả lại mang dị độc làm vết thương chảy máu liên tục và bị thối rửa rất nhanh. Nàng đau đớn khụy xuống... chưa kịp phản ứng gì thì bị ngay một cú đá từ Lâm Như Tuyết bay vào băng trận.

Chung Nguyệt Trinh hoảng hốt tìm trong vạt áo lấy quyển truyền tống. Nàng không thể chết được! Thù của cha nàng còn chưa trả làm sao nàng có thể chết được?!

Không có... tại sao không có?! Quyển truyền tống của nàng đâu???

" Hahaha... ngươi đang tìm cái này sao?"_ Lâm Như Tuyết ngạo mạn giơ lên quyển truyền tống có dính chút máu.

Chung Nguyệt Trinh xanh mặt... quyển truyền tống của nàng!!! ả đã lấy từ khi nào vậy?

" Chậc chậc... Chung Nguyệt Trinh à? Ngươi thật ngu ngốc, giống như cha ngươi và Chung gia vậy... trước đây ta chọn ngươi làm bàn đạp để ta lấy được danh vinh và cũng đã nghĩ cho ngươi con đường sống đó là làm chó dưới chân ta. Ta rất tốt đúng không? Nhưng ngươi lại không biết điều dám có ý đồ sát hại ta... vậy thì...ta tiễn ngươi đi đoàn tụ với cha ngươi"_ Lâm Như Tuyết cười man rợ.

"Aaaaaa... Lâm Như Tuyết!!! Có làm ma ta cũng không tha cho ngươi và Lâm gia!!!"_ Chung Nguyệt Trinh kêu thét lên đầy phẫn nộ và đau đớn. Bây giờ nàng đã không còn năng lực chống đỡ các đạo phong băng lao xuống.

Cứ thế... Chung Như Tuyết chết không toàn thây... tay chân đều bị phân tán tứ phía, đầu Chung Nguyệt Trinh lăn long lóc, đôi mắt vẫn mở trừng trừng hằn sâu hình bóng Lâm Như Tuyết...

Lâm Như Tuyết nhếch miệng cười lấy kiếm chém hủy quyển truyền tống của Chung Nguyệt Trinh... nhìn xác Chung Nguyệt Trinh cùng băng trận mà thầm tiếc nuối. Nàng dự định sẽ dùng băng trận này để giết tên Lãnh Phi kia ai ngờ lại bị cản đường như vậy. Bây giờ dấu máu rõ rệt như vậy nên không thể dùng nó làm bẫy được, có lẽ đành tìm kế khác vậy.

Lâm Như Tuyết quay lưng đi, trong đầu suy nghĩ kế hoạch tiếp theo nên không biết rằng Nhạc Phượng Hy đứng khuất sau hòn băng quan sát mọi tình hình.

Nàng thích thú nhìn Lâm Như Tuyết... có vẻ nàng ta đã biết suy nghĩ hơn rồi. Cuộc chơi này ngày càng hấp dẫn hơn rồi.

" Nàng ta đã khác xưa rất nhiều"_ Tiêu Vận tiến gần nàng nói nhỏ.

" Huynh cũng nhận ra... nàng ta đã thay đổi rồi sao?"

Hắn gật đầu...

" Huynh thích Lâm Như Tuyết trước đây?"

" Không. Chỉ là ta lo sợ"

" Lo sợ điều gì?"

" Bây giờ Lâm Như Tuyết không còn dễ đoán như trước nữa nên ta không thể nhìn thấu suy nghĩ tàn độc của nàng ta nữa... sẽ rất nguy hiểm nếu nàng vây vào nàng ta"

" Vậy lúc trước huynh nhắc nhở ta cẩn thận với Lâm Như Tuyết chính là ý này?"

" Ừm. Ngay cả lúc Ôn Ma Thị cũng vậy"

" Ôn Ma Thị? Chính là thứ đã tấn công ta vừa rồi sao? Nó là của Lâm Như Tuyết thả sao?"_ Nàng ngạc nhiên.

Hắn gật đầu...

" Nó là gì? Sao Lâm Như Tuyết lại có nó?"

" Ôn Ma Thị là một loại ma linh giết người bằng mắt, nó thậm chí bóp nát linh hồn con người một cách dễ dàng..."_ Lãnh Minh Dực giải thích về Ôn Ma Thị cho nàng hiểu. Hắn đã nghe được cuộc nói chuyện của hai người, cũng biết được lần nàng bị tấn công ở mê cung là do Lâm Như Tuyết bày mưu. Hắn đã quá bất cẩn để lạc mất nàng mới để ả ta có cơ hội thực hiện âm mưu này.

Lâm Như Tuyết... nữ nhân này không thể để sống lâu được.

" Lúc ta đến Lâm phủ ở Dư Kha thành tình cờ thấy Lâm Chính Hà gia chủ lén lút đưa Ôn Ma Thị cho Lâm Như Tuyết rồi chỉ dẫn cách sử dụng nó. Ta nghĩ thứ đó chỉ có thể hại người nên đã âm thầm theo dõi nàng ta cho đến khi thấy nàng ta sai khiến Ôn Ma Thị vào mê cung hại nàng"_ Tiêu Vận kể lại sự tình.

Nhạc Phượng Hy trầm mặc suy nghĩ. Lâm Như Tuyết muốn giết nàng đến vậy sao? Nàng dù có là Nhạc Phượng Hy hay Lãnh Phi thì trong mắt Lâm Như Tuyết đều là cái gai cần phải loại trừ. Ngay cả thủ đoạn tàn ác này, nàng ta cũng quyết giết nàng cho bằng được. Lâm Như Tuyết đang ngày càng trầm luân vào tâm ma, không thể nào thoát ra được rồi...

Hazzz... có phải nàng đã quá tốt bụng rồi không khi chưa giải quyết Lâm Như Tuyết này sớm hơn?!!

Thôi kệ! Lâm Như Tuyết tàn độc như vậy sẽ làm cho nàng "trải nghiệm" nhiều hơn a~ 😈😈😈

" Ách xì!!! Chúng ta đi tiếp thôi. Lạnh quá!"_ Bạch Khinh Lục thúc giục.

Vượt qua băng vực rộng lớn mà lạnh giá như vậy mà trên người không có bộ y phục giữ ấm... cũng may Nhạc Phượng Hy cho họ ăn Hỏa Cốc Thảo có thể giữ thân nhiệt nên mới cầm cự đến giờ này nhưng nhiệt độ nơi đây đang ngày càng giảm xuống, nếu không nhanh chóng thoát ra e rằng sẽ bị đóng băng ở đây mất.

Đông Phương Triệt tiếp tục chỉ đường. Kia rồi!!! Kết giới ở bên kia!!! Nó ở dưới chân đồi.

" A! Nhanh lên! Có tuyết lở!!!"_ An Nhiên nhìn trên cao báo động.

" An Hiểu cẩn thận bên trái!"_ Đông Phương Triệt kéo An Hiểu tránh ra... nàng xém chút nữa đã đạp trúng vị trí khởi động băng trận rồi... thật nguy hiểm!!!

" Đi nhanh thôi"_ Nhạc Phượng Hy đi lên trước.

Cả nhóm nhanh chóng bước vào kết giới trước khi bị tuyết đổ ập xuống...

" Hừ! Lại thất bại"_ Lâm Như Tuyết đứng trên ngọn đồi tức giận nhìn đống tuyết trắng chôn vùi luôn cả kết giới.

Sau đó nàng ta lấy trong vạt áo một chiếc gương bạc được chạm khắc hình rồng phượng uốn lượn vào nhau... đây là bảo khí của Thần Giáo, là thúc phụ Lâm Cơ Phục đã tặng nó cho nàng. Nó sẽ giúp nàng vượt qua bí cảnh một cách dễ dàng và thuận lợi.

Thay vào đó là một điều kiện... nàng phải đoạt được Lăng Chi Ma Kính và giao lại cho Thần Giáo. Nếu nàng hoàn thành nhiệm vụ thì nàng sẽ được gia nhập vào Thần Giáo và được đảm nhiệm chức vụ cao trong Thần Điện.

Nếu nàng trở thành người của Thần Điện thì đó sẽ là bước tiến đầu tiên trong tham vọng của nàng. Sau này chỉ cần nàng mạnh lên thì có thể chiếm đoạt luôn cả Thần Giáo, làm bá chủ khắp thiên hạ.

Lâm Như Tuyết niệm chú, gương bạc phát sáng lên bao trọn lấy cả người nàng rồi dần biến thành làn khói trắng nhẹ bay xuống đống tuyết lỡ xuyên vào kết giới bị chôn vùi trong đó.

Vượt qua băng vực, khí lạnh cũng nhanh chóng biến mất thay vào đó...

Là một không khí nóng nực khó chịu.

Ở bên kia lạnh đến thấu xương chạy đến đây thì lại nóng như lửa đốt 😑

Cả nhóm Nhạc Phượng Hy hiện đang ở trong một hang động, xung quanh là những mỏm đá nhấp nhô màu đỏ và nhọn hoắc.

An Nhiên hiếu kỳ chạm thử loại đá màu đỏ này bỗng rụt tay lại vì bỏng.

" Nóng quá!!! Đây là đá gì vậy???"

" Hình như bên trong nó là dung nham nóng chảy"_ Hiên Viên Ngạo quan sát kỹ.

" Nhìn như vậy nhưng nó rất dễ vỡ, nếu không cẩn thận sẽ bị bỏng chết đấy"_ Bạch Khinh Lục nhắc nhở.

" Lần đầu chúng ta vượt bí cảnh chỉ đến ải này liền bỏ cuộc"_ Đông Phương Triệt nói.

" Động này hướng xuống lòng dung nham núi lửa nên càng đi sâu thì càng nóng, thậm chí còn có thể bị thiêu cháy, không có vật gì tồn tại được ở nơi này"_ Hoàng Việt Minh cung cấp thông tin.

" Hazzz có lẽ nữ nhi nên dừng ở đây. Không chừng bây giờ chúng ta đi chưa được bao xa thì sẽ bị... "_ Bạch Khinh Lục giả vờ run rẫy hai tay ôm lấy thân mình...

" Bị gì chứ?! Sao nữ nhân lại không được chứ??? Dám xem thường nữ nhân sao?"_ An Nhiên bực tức nói.

" Khụ... Lục nói có ý đúng đấy, nếu ở đây lâu y phục là thứ bị đốt cháy đầu tiên"_ Đông Phương Triệt ngại ngùng giải thích.

Bây giờ An Nhiên mới hiểu ra liền đỏ mặt... là nam nhân đi với nhau nếu không có y phục trên người có thể miễn cưỡng đồng hành vượt ải này nhưng với nữ nhân thì...có hơi tế nhị 😣😣😣

Nhạc Phượng Hy cũng thầm chửi cái bí cảnh này... biến thái không thể chịu được!!! Nếu nói vậy trên thiên hạ này cũng không có nữ nhân nào vượt qua nổi ải này sao??? 😬😬😬


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.