Thần Mộ Ii

Chương 475: Đại Chiến Bắt Đầu




Vô diện nhân và hồn xác dung lại dung hợp, dao động kinh nhân phát ra, hào quang che lấp tất cả, từng đoạn dây xích rớt xuống đất, phát ra tiếng kim thuộc va nhau, hồn xác bị khốn vô tận tuế nguyệt đã thoát khốn.

Như hồng hoang mãnh thú thoát khốn, dao động lan khắp không gian, ánh sáng hỗn độn trong không gian thông đạo tan át bị áp chế ảm đạm hẳn, các Thái cổ thần lại lui bước.

Hồng Hoang Kỳ trong tay Thần Nam rung lên phần phật, chặn lại cuồng bá khí tức bài sơn đảo hải.

Đương nhiên hồn xác này hết sức bất phàm, phát ra khí thế kinh nhân vô cùng, không ai đo lường nổi.

“Ầm, ầm, ầm.” Dao động năng lượng ngút trời tràn ra, lại dẫn đến cảnh sụp đổ, hỗn độn thông đạo hóa thành một hỗn độn hải, sóng hỗn độn lan tràn, hào quang rực lên lóa mắt.

Đó là lần dung hợp kinh thiên động địa.

Hào quang cùng hủy diệt khí tức kéo dài nửa thời thần mới tan đi.

Trên mặt đất còn lại những đoạn xích đứt gãy, vô diện nhân đứng trên không, mái tóc dựng đứng, giáp trụ do năng lượng hóa thành che kín các nơi yếu hại.

Y không có ngũ quan nên không ai thấy được thần sắc hay tâm tình.

Bất quá, chúng nhân thông qua tinh thần dao động qua sát được đôi điều.

Lúc này, y như lòng giếng lặng, không hề có dao động tình cảm, phi thường bình tĩnh, nếu thân thể không phát ra sinh cơ vô hạn chắc mọi người đều cho y là một bức tượng.

“Ai… ở đâu?” Dao động tinh thần mê mang phát ra, không tướng xứng với năng lượng dao động kinh hồn.

Chúng nhân nhìn nhau, càng tin y là một hồn xác, không có ký ức, quá khứ, hiện như một tờ giấy trắng.

Thủ mộ lão nhân gật đầu: “Quả nhiên là hồn xác của lần biến hóa thứ hai lưu lại.”

Dung nhan tuyệt mỹ của Huyên Huyên lộ vẻ suy tư, nàng muốn biết vô diện nhân thật ra là ai? Lòng nàng hơi bất an, bất giác lại nghĩ đến hai cha con.

Thủ mộ lão nhân hình như minh bạch nàng nghĩ gì, nhẹ giọng: “Đừng vội kết luận, nhìn kiểu gì cũng thấy y là nhân vật không phải chính phái, có phải là tuyệt thế đại hung nhân chăng.

Chuyện này… trước khi sự thực hé mở, tất cả đều có khả năng.” Đoạn lão đến trước mặt vô diện nhân quát vang: “Uy, tiểu tử ngươi là đồ đệ của ta, mau gọi sư phụ cho ta nghe nào.”

Vô diện nhân nghi hoặc quay đầu lại nhìn lão đoạn thật sự bước tới, dấy lên áp lực kinh hồn, khiến một vị Thái cổ thần thực lực hơi kém hơn cảm giác trận trận kinh tâm.

Ai nấy mắng thầm, thủ mộ lão nhân quá xấu xa, lại định che mắt một nhân vật hùng mạnh cỡ này, vô diện nhân tuyệt đối thực lực siêu quần, dù chỉ là một hồn xác nhưng hiếm có địch thủ.

“Ha ha…” Thủ mộ lão nhân cười vang, thần thái có vẻ đắc ý nhưng chợt cảm giác nguy hiểm, đại lực vụt tới, vô diện nhân nhất chưởng hất bay lão, va đập ầm ầm vào vùng sâu hỗn độn.

Lão không phòng bị, bị đánh đến quay cuồng, hồi lâu mới tỉnh lại, đỏ lựng mặt mày, thét lên be be: “Dám đánh lén lão nhân gia?”

Dao động tinh thần hùng hồn dấy lên, uy lực vô hình được vô diện nhân phát ra.

Tuy y không nói năng gì nhưng gần như đã lên tiếng bằng hành động rằng lão lừa đảo, ta quên quá khứ, không có nghĩa là không biết phán đoán.

Huyên Huyên cười rung người, chế nhạo sư phụ.

Quái sự xảy ra khiến tất cả kinh ngạc, vô diện nhân rảo bước đến cạnh Thần Nam, đứng im lặng.

Bản thân hắn rúng động trong lòng, đó là hồn xác của nghịch thiên cường giả, phải chăng cường giả đó là hắn? Chuyện này… tựa hồ không hiện thực, nếu là thật, sao hắn lại không có tí ký ức nào? Hắn dần bình tĩnh, thầm nhủ sao lại đi hâm mộ, ảo tưởng về thân thế kinh nhân như vậy, hắn chính là hắn, cũng muốn vươn lên mạnh nhất.

Thủ mộ lão nhân nói: “Tiểu tử mau nói cho ta nghe việc về vô diện nhân và huyết quan, thật sự là phát hiện nó tại vách đá?”

“Đúng.” Thần Nam kể lại tường tận lần nữa.

“Xem ra bị xích sắt trói buộc là hồn xác, toái nhục trong huyết quan là nhục xác, vốn là nhất thể.

Kì quái, vô diện nhân sao lại giống ngươi thế nhỉ?” Thủ mộ lão nhân đi quanh hắn, “ầm”, lại bị vô diện nhân nhất quyền đánh bay, đương nhiên y không dùng lực nhưng cũng khiến lão nhếch nhác chui ra khỏi hỗn độn hải.

“Ta @#%?#...!không còn thiên lý, tiểu tử ngươi là thuế xác? Ta không tin.” Thủ mộ lão nhân phẫn hận.

Thần Nam dần bình tĩnh lại, Hồng Hoang Kỳ trải ra, huyết quan bay lên, vô diện nhân tiến vào rồi bị Hồng Hoang Kỳ hút vào trong.

Tất cả ngây người, chuyện này… nhân vật mạnh như thế lại cam nguyện bị thu phục, hình như tuyệt đối phục tùng, quả là kỳ dị.

Lẽ nào Thần Nam là kẻ liên tục biến hóa kia, ai cũng nghĩ thế nhưng quả thật quá khó tin.

Lần này, tất cả theo đường cũ quay về, hết sức thuận lợi lên đến mặt đất.

Kỳ thật, họ hoàn toàn có thể theo Tiếp dẫn chi môn về đại lục hắc ám nhưng bọn Tử Phong còn ở trong cổ thiên lộ nên họ phải về dẫn theo.

Cổ thiên lộ hoang tịch hôm nay hết cô tịch, nhiều cổ thần hùng mạnh có mặt, liên tục tìm kiếm, hy vọng phát hiện manh mối trọng yếu, hài cốt Đại Ma thiên vương đào được ở đây nên thủ mộ lão nhân lẩm bẩm, muốn đào được di cốt của Độc Cô Bại Thiên và Độc Cô Tiểu Bại, kết quả bị Huyên Huyên dần cho một trận nên thân.

Linh hồn Đạm Đài Tuyền bị Thần Nam phong ấn trong nội thiên địa, rồi lại theo hai tiểu bất điểm lắm trò phong ấn luôn nhục thân, đoạn quăng luôn Tử Kim thần long lấp lánh tử quang vào trong đó.

Hắn tự tay ôm hai vì sao gây họa Huyền Huyền và Tác Tác, đồng thời giám sát hai hài tử lớn hơn một chút Không Không và Y Y đi trứơc, chuẩn bị ly khai cổ thiên lộ.

Mấy Thái cổ thần liên thủ là đủ mở được cổ thiên lộ, nhưng hắn muốn biết vô diện nhân mạnh đến mức nào nên thả ra, dùng tinh thần dao động truyền âm, kết quả vô diện nhân ngoan ngoàn nghe theo.

Nhất quyền!

Chỉ một quyền là mở được cổ thiên lộ! Sánh ngang liên thủ chi lực của mấy vị Thái cổ thần.

Bạch cốt thông đạo lại xuất hiện trên hư không nối với đại lục hắc ám vô tận.

Tất cả tiến vào, rời khỏi cổ thiên lộ thần bí mạc trắc.

Thần Nam nhìn lại lần cuối, thấy Nhân vương cầm Hồng Hoang Kỳ đứng cạnh đại hợp cốc chú thị theo cả nhóm rời đi.

Vô tận hắc ám xuất hiện trước mắt, Cửu Đầu Thiên Long và Tà Tôn thở phào, sau cùng cũng còn sống quay về mảnh đất quen thuộc.

“Chúng ta đi được chứ?” Cả hai hỏi Thái cổ thần và Thần Nam.

“Còn đi nữa sao?” Thủ mộ lão nhân nói: “Tu vi của các ngươi không nhược, thuộc nhóm Thái cổ thần, lẽ nào còn định đi riêng rẽ? Nói cho các ngươi biết, lúc đại chiến, không ai có thể một mình hết, hiện tại gia nhập cùng bọn ta là lựa chọn đúng nhất.”

“Chuyện này…” Cửu Đầu Thiên Long và Tà Tôn tắc tị, họ đương nhiên biết bọn thủ mộ lão nhân định làm gì.

Đúng là đùa với lửa, nhảy vào khó lòng rút chân ra, nhưng giờ không còn lựa chọn, đành gật đầu.

“Hừ, coi như các ngươi sáng suốt.” Thủ mộ lão nhân nói: “Sắp có một trường đại chiến, lúc thế giới này hòa hài quy nhất sẽ cùng hỗn độn di dân quyết chiến.

Mọi thiên giai cao thủ đều không thể đứng ngoài.”

“Sư phụ, định mở màn thế nào?”

“Tiểu nha đầu định thử ta? Đương nhiên phải tìm một nơi tụ tập nhân mã.” Đoạn quay sang bảo Thần Nam: “Tiểu tử dùng Hồng Hoang Kỳ đẩy sức mạnh xuyên thấu vào vùng sâu hỗn độn, cho mấy lão bất tử biết chúng ta đang tụ tập nhân mã.”

“Hay lắm, hay lắm.” Hai tiểu bất điểm bị Thần Nam chộp cứng vui vẻ nhảy cẫng lên, cả hai định đi chơi nhưng bị hắn dùng đại pháp lực trói lại, muốn chạy cũng không thoát.

Lòng hắn lạnh buốt, trường đại chiến này không thể tránh khỏi, đại quyết chiến với hỗn độn di dân trong truyền thuyết sẽ là trận chiến thạch phá thiên kinh bậc nhất, không biết còn hỗn độn di dân cỡ như Quảng Nguyên chăng.

Chúng nhân kiến nghị nên đến một quang minh thế giới, coi là nơi triệu tập.

“Cướp lấy một nơi, cướp lấy một nơi.” Huyền Huyền và Tác Tác kêu ầm lên, chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Thần Nam cốc cho mỗi đứa một cái, đoạn nói với chúng nhân: “Ta thấy nên đến thập vạn đại sơn, ở đó có Tội Ác chi thành, quang minh thế giới đó không ít bằng hữu của ta, họ sẽ không ngại giúp chúng ta triệu tập nhân mã.”

Uy lực của Thái cổ thần vô cùng đáng sợ, họ truyền tin cho người trong Tội Ác chi thành, tức thì khiến các tu giả cảm nhận được.

Cốt Long và Hoàng Nghĩ là lưỡng đại Thái cổ yêu thánh, cũng phát ra khí thế kinh nhân, yêu khí ngút trời bay lên.

Đồng thời một đạo kim quang nghịch không bay tới, Long Bảo Bảo toàn thân sáng rực kim quang, cao hứng bay tới, Tiểu Thần Hi ngồi trên tấm thên béo mầm của nó.

“Thần Nam…”

“Ca ca…”

Tiểu long và Thần Hi đồng thời kêu lên.

Một tiếng phượng hoàng gáy vang vọng, Tiểu Phượng Hoàng mang theo thiên hỏa bay lên, thấy hắn thì dị thường cao hứng, vui vẻ bay tới.

“Không Không? Y Y?” Thần Hi và tiểu long nghi hoặc nhìn hai hài tử đã lớn.

“Oa, tiểu long ca ca, vẫn khả ái thế này sao.” Lời Không Không và Y Y khiến tiểu long suýt nữa ngã khỏi đám mây.

Lúc xưa hai hài tử mới một tuổi, là tiểu đậu đinh đúng nghĩa, hiện tại lại bảo nó khả ái.

“Tiểu cô cô!” Không Không và Y Y reo lên với Thần Hi.

“Ôi, ôi, ôi.” Huyền Huyền và Tác Tác cạnh đó ỉu xìu, dáng vẻ hiện tại của Thần Hi không lớn hơn chúng bao nhiêu mà chúng phải gọi là cô cô, quả thật hai tiểu quỷ dị thường khổ não.

“Tiểu hòa thượng vẫn khỏe nhỉ!”

Huyền Trang vừa từ nội thiên địa của thủ mộ lão nhân đi ra, bị người quen nhận ra, nhưng nghe thấy lời xưng hô này, y dở khóc dở cười.

Chúng nhân hoan hoan hỉ hỉ đáp xuống, Cốt Long và Hoàng Nghĩ thông qua tinh thần dao động giao lưu với các Thái cổ thần, đồng ý sẽ cùng tiến hành đại quyết chiến!

“Rung Hồng Hoang Kỳ đi.” Mấy vị Thái cổ thần thương lượng, bảo hắn dùng chí bảo truyền tin tức.

Hắn lắc mạnh lá cờ, khống chế sức mạnh để hủy diệt khí tức hóa thành một trăm linh tám đạo quang tuyến xuyên đi tứ hướng, tràn ra thiên ngoại hỗn độn.

Lúc Hồng Hoang Kỳ nguyên lành, bị một cuồng nhân lắc mạnh, suýt nữa đánh tan tinh không, uy lực vô cùng, hiện tại đã tan nát nhưng Thần Nam vẫn buộc phải cẩn thận khống chế, sợ sẽ bất cẩn hủy mất mấy quang minh thế giới phụ cận.

Mượn lá cờ đẩy tin tức triệu tập Thái cổ thần lao vút vào thiên ngoại hỗn độn, vô luận là hồng hoang cường giả ẩn tu hay nhóm Thái cổ thần thứ hai, tuyệt đại bộ phận đều nhận được tin.

Đồng thời, hỗn độn di dân cũng bắt được tin tức khiêu chiến, họ biết trường đại chiến sắp xảy ra.

“Hừ”, trên không dấy lên áp lực khủng khiếp, tinh thần dao động chấn nhiếp tâm phách trùm xuống: “Hắc Khởi ta đến rồi.” Cái Thế quân vương là người đến đầu tiên, ma thể cao lớn, nhiễu ma khí, Tuyệt vọng ma đao lạnh lẽo khiến người khác lạnh buốt.

“Thần Nam, trận chiến giữa chúng ta tiến hành hôm nay?”

Thần Nam cầm Hồng Hoang Kỳ nói: “Sau hỗn độn đại chiến, nếu ngươi còn sống sẽ nói, lần này xem ai giết được nhiều cường địch hơn.”

“Nhiều năm rồi, ta đã đạt đến trạng thái đỉnh cao, không biết có đáng cho ta xuất thủ không.” Hắc Khởi có tư cách tự phụ, ai cũng thấy y cuồng vọng nhưng thực lực của y thì ai cũng rõ, Cái Thế quân vương tuyệt không phải loại hư danh!

Thần Nam chưa đáp, trên không vang lên tiếng “ầm ầm”, một hành tinh sáng rực bị người ta dùng đại pháp lực ném từ thiên ngoại hỗn độn vào quang minh thế giới này, định hủy diệt tất cả.

Đồng thời, một giọng nói ẩn chứa uy lực vang lên: “Thái cổ thần, các ngươi quá cuồng vọng, vọng tưởng cùng hỗn độn tộc quyết chiến, các ngươi sẽ triệt để bị diệt tộc!”

Hiển nhiên, đó là hành tinh do hỗn độn cường giả ném tới!

Quả thật người này tu vi công tham tạo hóa, đó không phải không phải là một tiểu hành tinh, mà là một tinh cầu cực lớn.

Công lực này mà đập vào quang minh thế giới, tuyệt đối sẽ hủy diệt tất cả.

“Hừ.” Thần Nam hành động đầu tiên, Hồng Hoang Kỳ lắc mạnh, vô diện nhân bay ra, hai tay khẽ vung lên, hành tinh lao tới chưởng hướng quay lại thiên ngoại hỗn độn.

Hắc Khởi gật đầu: “Được, ngươi có thực lực đấu với ta.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.