Thần Mộ Ii

Chương 376: Cái Thế Hắc Khởi




Thần Nam bố trí mười tám đạo phong ấn lên Tuyệt vọng ma đao, quăng vào Thiên khanh trong Phong Đô sơn, dụng ý của hắn rất rõ.

Hắc Khởi không phải cuồng vọng lắm sao? Dám quăng ma đao lên miệt thị Thần gia, Thần Nam không khách khí thu lấy, giao cho Thiên khanh “trông nom hộ”, lúc Hắc Khởi cuồng vọng bất khả nhất thế đánh tới, cứ để y đến Thiên khanh, tốt nhất là cậy vào bản tính “cuồng vọng” mà xông vào.

Thần Nam nhanh chóng quay lại Nguyệt lượng, chúng thần không biết hằn vừa đi đâu, nhiều người lấy làm kì quái, hắn đã ném ma đao của Cái Thế quân vương đi đâu.

Trong tiên viên, hoa tươi đua nở, những đóa hoa rực rỡ sắc màu lấp lánh hào quang, hương thơm dìu dịu thấm vào tâm tì, cấy cối nhiều màu khẽ lay động, tiên quả trên cành tỏa mùi thơm nức mũi.

Đức Mãnh cầm một chén tiên nhưỡng đến cạnh Thần Nam hỏi: “Thần huynh đem ma đao của Hắc Khởi đi đâu?”

Đó cũng là vấn đề nhiều thần linh muốn biết nhưng mấy ai có tư cách hỏi.

“Ta vứt món đồng nát sắt vụn đó rồi, Hắc Khởi coi nó là bảo vật nhưng ta không thuận mắt, mang xuống lò rèn Nhân gian cho người ta đúc lại.” Thần Nam tỏ vẻ ơ hờ đáp.

Ai cũng biết không thể nào.

Lần này vừa hay Thần gia phát thiếp mời khách, Hắc Khởi quăng Tuyệt vọng ma đao đến tập kích, Thần gia đương nhiên không vui, phản ứng như vậy cũng không lạ.

Chúng thần có nghĩ nát óc cũng không ngờ Thần Nam đã bố trí một cục thế cực kì âm hiểm đón Hắc Khởi.

Hắn không sợ Hắc Khởi đến ngược lại còn mong y đến sớm, hắn muốn biết Hắc Khởi đụng phải Thiên khanh thần bí nan trắc đó sẽ có kết quả thế nào.

“Cha cười gì vậy?” Không Không khả ái như búp bê, không hiểu đến cạnh Thần Nam, coi hắn là thân trúc, đang bám vào châm leo lến.

Nó nghi hoặc: “Cha, sao con thấy người cười gian thế? Chắc không phải làm chuyện có lỗi với mẫu thân chứ?”

“Đúng, cha lại định làm việc xấu?” Y Y như tiểu tiên tử bay lên đầu vai hắn.

Hai hài tử đều lắm trò, cực kỳ tinh ranh, Thần Nam vuốt mũi chúng, chỉ cười mà không đáp.

Long Nhi bước tới, dáng vẻ nó chỉ chừng bảy, tám tuổi, vô cùng ngây thơ nhưng vô hình trung toàn thân phát ra “thế.” Chắc chắn việc đột phá lên thiên giai cảnh giới chỉ còn một sớm một chiều.

So với hai nhóc tì tinh linh cổ quái, Long Nhi người lớn hơn hẳn, rất có phong phạm huynh trưởng, nói với Thần Nam: “Phụ thân, Hắc Khởi đưa Tuyệt vọng ma đao ra thị uy chắc y sẽ xuất hiện tại Nhân gian giới, chúng ta nên phòng bị.”

Thần Nam gật đầu: “Ù, ta biết, nhưng hiện tại chúng ta lực lượng đại tăng, không cần sợ hắn.”

Đó là sự thật, Nam Cung Tiên Nhi, Pháp Tổ, Đức Mãnh, Thần Nam cùng hai vị lão tổ đủ để ứng phó với Hắc Khởi, ai cũng thủy hỏa nan dung với Hắc Khởi, đương nhiên sẽ toàn lực xuất thủ.

Nhân gian hiện tại mạnh hơn mười lăm năm trước nhiều.

Dù phe Hắc Khởi còn có hai vị quân vương, nhưng phe Đức Mãnh chắc cũng có người chế ngự.

Trong tiểu lục giới còn có Ma Sư, đệ đệ của Ma Chủ, lúc nguy cấp y sẽ xuất thủ.

Sau cùng, Long Nhi dẫn hai nhóc tì cổ linh tinh quái đi, để Thần Nam có thời gian chào hỏi chúng thần.

“Các mĩ nữ, chúng ta cạn chén.” Lão du côn vô sỉ Tử Kim thần long đang đùa cợt với một nhóm nữ thần linh.

“Ngẫu mễ đầu phát!” Long Bảo Bảo xấu hổ, mất mặt long tộc quá, nó vẫn như xưa, lắc lư bay lên đầu Thần Nam, thấp giọng: “Ta là tam giáo tổng giáo chủ…” Rồi mắt mờ đi, say khướt lăn ra ngủ.

Thần Nam có cảm tình đặc biệt với hai con rồng, mười lăm năm mới gặp lại, tình cảm còn hơn ngày xưa.

Hắn khẽ vuốt ve tiểu long trên vai, khẽ mỉm cười, chiến hồn chi hỏa trong người nó đã cháy lên, nó và Long Nhi lúc nào cũng có thể bước sang lĩnh vực thiên giai cao thủ chân chính.

Ngoài xa, Tiểu Phượng Hoàng hóa thành nhân hình, thành một cô bé xinh đẹp khả ái, đang cười nói với Tiểu Thần Hi có khí chất siêu trần thoát tục, hai tuyệt mĩ tiểu nữ hài mười một, mười hai tuổi khiến nhiều thần linh nam nữ lén nhìn.

“Cửu thiên tịnh thổ đến.” Một đệ tử Thần gia lên tiếng.

“Mời vào.” Tứ tổ cao hứng đứng trong tiên viên gọi.

Giờ Tứ tổ và Ngũ tổ khôi phục thiên giai công lực, không còn dáng vẻ già lão năm xưa mà thể phách trở lại như thủa thanh niên.

Tứ tổ do năm xưa luyện công bất cẩn, suýt nữa nát xương, sau cùng ngưng luyện thành thể phách như hoàng kim, toàn thân cứng rắn hữu lực, lấp lánh kim quang, trừ làn da khác hẳn người khác, ông ta vô cùng uy vũ.

Ngũ tổ lại khá bảnh bao, tuy ai cũng biết ông ta là lão bất tử sống vô số năm nhưng thấy dáng vẻ mày kiếm mắt sao, anh khí bức nhân, bất giác lại ghen tỵ.

Thần Nam biết Cửu thiên tịnh thổ là người của một Nguyệt lượng khác, có quan hệ tốt với Thần gia.

Lúc xưa trong thế giới bị tàn phá, hắn từng thấy Kinh Thiên kiếm chủ đại chiến với ma tính Thần Chiến, nên biết tới tồn tại của Cửu thiên tịnh thổ.

Cửu thiên tịnh thổ có ba thanh niên tới, đương nhiên dáng vẻ là thế nhưng dựa vào tròng mắt sâu thẳm là biết họ là cường giả đời trước từng trải nhiều sóng gió.

“Cung hỉ hai vị tiền bối tu vi khôi phục!” Ba người tiến lên hành lễ.

“Ha ha…” Ngũ tổ cười lớn đoạn gọi Thần Nam tới: “Đây là Ngạo Thiên, Diệt Thiên, Bại Thiên kiếm chủ…”

“Ra mắt ba vị tiền bối.” Thần Nam vừa hành lễ vừa đánh giá, phát hiện họ đang nằm giữa cảnh giới Thần Hoàng và thiên giai, đúng ra là tiểu thiên giai cao thủ.

Cũng không trách, cửu thiên tịnh thổ mà có cao thủ thiên giai chân chính chắc đã bị Ma Chủ mời đến đệ tam giới.

Thần Nam cảm thấy kì quái, danh hiệu ba người này quá cuồng vọng, cùng với Kinh Thiên kiếm chủ bị ma tính Thần Chiến luyện hóa thành thần binh đều có chữ “Thiên.”

Ba người thấy thần sắc hắn bất thiện, Ngũ tổ xoa dịu: “Ha ha… các vị không cần lo, Kinh Thiên kiếm chủ tuy bị bị luyện hóa thành binh khí nhưng tính mệnh không sao, sớm muộn cũng quay lại.”

Đồng thời, Ngũ tổ mỉm cười giới thiệu với Thần Nam: “Ngươi không biết Cửu thiên tịnh thổ là nơi thế nào.

Hắc hắc, năm xưa đại thần Độc Cô Bại Thiên bách thế luân hồi, nghịch thiên cửu chuyển, từng để lại chín truyền nhân sau chín kiếp.

Cửu thiên tịnh thổ là gốc rễ của cửu đại truyền nhân, hiện tại mọi thần linh trên đó đều là con cháu đời sau của cửu đại truyền nhân.

Thần Nam cả kinh, Cửu thiên tịnh thổ lai lịch không thường.

Thiên giới có tổng cộng 3 nguyệt lượng nhưng người của Nguyệt lượng tứh ba không đến, tuy quan hệ của họ và Thần gia không tệ nhưng lần này không may là Nguyệt lượng thứ ba này đang trong “thời gian phong ấn.”

Thời gian này kéo dài năm trăm năm, trong thời gian này sức mạnh hùng hậu sẽ cấm cố không gian của Nguyệt lượng này, cắt đứt liên hệ nội ngoại.

Hiển nhiên, phái này dự cảm được đại loạn nên muốn tránh.

Đối với người trên Nguyệt lượng thứ ba, Thần Nam càng lấy làm hiếu kì, trước đó hắn chưa bao giờ biết tới họ.

Ngũ tổ thở dài: “Người trên Nguyệt lượng này, lai lịch càng lớn.” Nhưng ông ta không nói rõ.

Hôm nay trên Nguyệt lượng của Thần gia vô cùng an bình, tuyệt đại đa số thần linh đều đến lần đầu, trước đó rất í người đến được đây.

Trong tiên viên, chúng thần uống rượu trò chuyện, tiếng cười nói vang vang.

Linh thảo đưa hương, cây cối tỏa sáng, tiên hạc bay múa, vượn trắng dâng đào, hươu nai ngẩng đầu, tất cả tạo thành khung cảnh thần thánh tường hòa.

Nhưng lúc đó từ phía xa vang lên tiếng hú dài, ma âm ào ạt như sóng vỗ bờ, chấn động màng tai! Ma khí khủng khiếp như tiếng biển động từ Thiên giới tràn lên Nguyệt lượng, hắc ám vô tận che kín của phiến đại địa.

Ma khí chấn nhiếp tâm thần khiến ai nầy run rẩy.

Hắc Khởi đến rồi.

“Gừ….”

Tiếng ma khiếu chấn động thiên địa!

Ma vân thôn nguyệt!

Từ xa nhìn lại chỉ thấy ma vẫn vô tận dấy lên, vầng trăng sáng khuất bóng, thiên địa dị tượng này khiến những người trên Thiên giới hoảng sợ cực điểm.

Hắc Khởi đã mạnh hơn, những thiên giai cao thủ có mặt đều thấy vậy, mười lăm năm bị khốn đã không làm giảm đi mà tăng thêm một tầng sức mạnh của y.

Kì thật cũng không có gì kỳ lạ, năm xưa y bị phong ấn dưới Thông thiên thất trụ, sau vô số năm mới thoát, nguyên khí đại thương nên cần thời gian tu dưỡng.

Đủ thời gian sắt sẽ thể hiện được đại thần thông, mạnh hơn nhiều so với trước đây.

“Đức Mãnh, Pháp Tổ, Nam Cung Tiên Nhi, chúng ta lên nghênh địch.” Thần Nam hét lên.

Hắc Khởi quá mạnh, người chưa tới, ma khí ngút trời đã cuốn tới.

Nếu y đến nơi, e rằng Nguyệt lượng sẽ tan thành bột.

Giờ không phải lúc tính toán, dù Đức Mãnh và Pháp Tổ gian giảo hết mức nhưng không thể không xuất toàn lực nghênh kích, cả hai là tử địch của Hắc Khởi nên lập tức xông lên.

Nam Cung Tiên Nhi ngần ngừ một hồi rồi cũng sánh vai với Thần Nam.

“Hôm nay Thần gia phải diệt vong.” Hắc Khởi gầm lên từ phía dưới Thiên giới.

Thần Nam nổi giận.

Vũ Hinh, Thần gia bát hồn, Mộng Khả Nhi, Đạm Đài Tuyền… bao nhiêu việc hắn chưa giải quyết, hiện tại đành phải ác chiến.

Pháp Tổ, Đức Mãnh, Nam Cung Tiên Nhi đều trổ ra tuyệt học bình sinh.

Pháp Tổ trực tiếp triệu hoán Thiên ngoại vẫn thạch, sao băng rạch ngang tầng không Thiên giới, rít lên lao về phía Thái cổ quân vương Hắc Khởi, dao động hùng hồn khiến chúng thần hoảng sợ.

Đức Mãnh tung ra ba kiếm trận, ngàn vạn đạo thần kiến dấy lên sát khí vô cùng tràn tới.

Nam Cung Tiên Nhi cũng thể hiện tuyệt học cao thâm mạc trắc, từng đạo hào quang màu hồng chiếu sáng thiên địa, dệt thành thiên võng chụp lấy Hắc Khởi.

“Đom đóm dám đua ánh sáng với vầng trăng, không biết lượng sức.”

Hắc Khởi xông tới, ma thể cao lớn như ngọn núi, làn da màu cổ đồng ẩn chưa sức mạnh vô tận, mái tóc đen tung bay, trong mắt ánh lên sát khí vô tận, sau lưng hắn bốn mươi vạn ma hồn gầm vang.

Đó là khí thế quân lâm thiên hạ của tuyệt thế bá chủ.

Các thần linh quan chiến trên Nguyệt lượng đều tan gan vỡ mật.

“Ầm.”

Một quyền.

Chỉ một quyền, Hắc Khởi đã đánh tan mưa sao băng.

Đoạn y ngửa mặt hú vang, há miệng như gió cuốn mây tan nuốt sạch ngàn vạn đạo kiếm mang Đức Mãnh tung ra.

Quá mạnh, đủ xưng vô địch.

Đoạn y đưa bàn tay ra, vỗ mạnh lên thinh không, thiên võng màu hồng do Nam Cung Tiên Nhi tung ra bị đánh tan.

Hắc Khởi vô địch, cái thế cuồng nhân! Bốn mươi vạn thần ma sau lưng đều gầm vang, chấn động thiên địa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.