Thần Mộ Ii

Chương 333: Đấu Với Hắc Khởi




Thần Nam như dải cầu vồng vạch qua bầu trời Thiên giới, cầm phương thiên họa kích đánh tan toàn bộ hai đội đệ ngũ giới ma tinh, không lưu lại mảy may dấu vết trên hư không tan nát.

Hắn nhanh chóng tiến vào Nhân gian giới, nhìn lại sơn hà tráng lệ, trong lòng cảm xác lẫn lộn.

Vùng đất trầm tịch nhiều năm này đang bị giày vò.

Chiến hỏa ngùn ngụt, tất cả đại loạn, cảnh này không còn xa xôi nữa.

Hắn từng cho rằng huyền giới đại chiến sẽ xảy ra, nhưng kinh qua Vô thiên chi nhật, những kẻ thao túng phía sau đều bị Ma Chủ ép vào đệ tam giới, vì thế trận chiến do các thiên giai đại nhân vật định phát động phải ngừng lại.

Nhưng mối uy hiếp lớn hơn lại tới.

Thần Nam không hiểu Nhân gian và Thiên giới dựa vào đâu để chống lại Thái cổ lục vị ma quân, đó đều là những nhân vật đồng cấp với Ma Chủ nhưng trong lúc này, bọn Ma Chủ làm sao có thể trở về?

Hiển nhiên không thể.

Hắn gia tốc phi hành, phương thiên họa kích trực tiếp phá toái hư không, mở ra một không gian thông đạo, lao vào hỗn độn.

“Ầm.”

Tiếng nổ vang vang, hắn ra khỏi vùng hỗn độn đến vùng đất cách Đỗ gia Huyền giới ngàn dặm, Pháp Tổ La Khải Nhĩ và tuyệt thế sát thần Hắc Khởi đang đại chiến.

Lúc này trùng thể khổng lồ của La Khải Nhĩ quét ngang thiên địa, lăn lộn lên xuống, dấy động ô vân ngập trời, thanh thế kinh hồn như Thiên Long xuất thế.

La Khải Nhĩ không địch nổi Hắc Khởi.

Tinh thần hệ pháp tổ vốn bản lĩnh siêu phàm thoát tục, từ Thái cổ thời đại đã danh chấn thiên hạ, là trác tuyệt cường giả của Tây phương, chỉ có Thời Gian chi thần và Không Gian chi thần đứng trên còn những người khác không ai dám nói chế trụ nổi y.

Tu vi siêu tuyệt khiến y hoành hành suốt nhiều năm tại Tây phương nhưng hiện tại không đạt tuyệt đỉnh, trùng thể không phải chân thân, tuy được quá nửa linh lực biến hóa của Kim Dũng nhưng còn lâu mới sánh được thực lực năm xưa.

“Con trùng ngu xuẩn, chết đi.”

Hắc Khởi sát khí xung thiên, y đã động chân hỏa, bốn mươi vạn thần ma oán hồn cùng tiến thoái với y nên khi ma đao giơ lên, oán linh rền rĩ, cũng làm theo động tác y hệt, dù là Thương Thiên tái hiện cùng kinh hãi, nói gì đến La Khải Nhĩ trong trạng thái hiện giờ.

Khắp trời toàn là thần ma hồn ảnh, tiếng quỷ khiếu, thần ma gào khóc chấn thiên, cả phiến địa vực sôi trào, ô vân cuồn cuộn, bầu trời đen đặc, đâu đâu cũng là tử linh khí tức!

Trùng thể khổng lồ của La Khải Nhĩ lúc lắc trong ô vân, thân thể như dãy núi bị chặt thành mấy trăm đoạn, những vết thương khủng khiếp như những khe nứt khiến sóng máu phun ra ào ào.

Hắc Khởi cười tàn nhẫn: “Con trùng nhược tiểu, đom đóm dám đua ánh sáng với vầng trăng, giết ngươi cũng dễ như giết một con xú trùng.”

Y vùng mạnh tay, vô tận thần ma oán linh nhanh chóng lao tới, trên mình La Khải Nhĩ, oán hồn gào hét, chập chờn, xé nát thân thể y.

Đó không phải ác linh thông thường mà từng là thần ma, hồn phách này mạnh hơn quỷ phách không biết bao nhiêu lần.

Hơn nữa tiếng gào của oán linh vang lên mây xanh, tựa hồ là thiên sinh khắc chế với tinh thần ma pháp mạnh nhất của Pháp Tổ khiến tuyệt học mạnh nhất của y không thể hiện được.

La Khải Nhĩ phẫn nộ, vô cùng uất ức, không phát huy được thực lực lại phải chịu nhục nên nộ hỏa bừng bừng, nhưng y cũng bó tay, chỉ biết toàn lực tránh né.

Y gầm lên: “Tên đồ phu thô bỉ, ngươi bất quá là một tên lỗ mãng, nếu bản thể của ta không bị diệt, thắng bại rất khó nói.

Nhưng dù sao hiện nay ngươi cũng khó giết được ta, ta phải khiến ngươi trả giá.”

Hắc Khởi cười lạnh: “Nếu Ma Chủ quay về, Độc Cô Bại Thiên tái sinh ta còn e ngại, nhưng… ngươi sao? Dù đạt đỉnh cao năm xưa thì năm tên cũng không phải đối thủ của ta.

Cho ngươi biết ta cũng nguyên khí đại thương, chưa toàn khôi phục, nên mới nói… nguoi không phải đối thủ của ta.”

Kĩ nghệ không bằng người nên còn gì để nói, từ xưa đến giờ thắng làm vua thua làm giặc, nói lắm chỉ tổ chịu nhục.

Pháp Tổ vừa tích lực, vừa quẫy thân thể hất văng hồn ảnh trên mình, nhanh chóng tụ lại thân thể.

Thần Nam cầm phương thiên họa kích đứng cách ngoài trăm dặm, thu liễm toàn bộ sinh mệnh dao động, hắn triệu hoán Thiên Quỷ.

Không lâu sau, hư không phá toái, khô lâu cốt khổng lồ trắng xóa loáng lên

“Tham kiến chúa thượng.”

Thiên Quỷ run lên, nó cảm ứng được Thần Nam hiện tại đáng sợ thế nào nên sợ hãi, nên biết bình thường tuy nó nghe lời nhưng không cung kính lắm.

Giờ Thần Nam tái hiện uy thế lúc thu phục nó khiến nó hoảng sợ cực điểm, e Thần Nam giết mình.

“Ta bảo ngươi diệt đám ngươi đệ ngũ giới, có gặp thiên giai sơ cấp cao thủ không?”

“Tạm thời chưa phát hiện, đã diệt mấy chục người, bao gồm một Thần Hoàng và hai Thần Vương, chúng quá phân tán nên nhất thời ta chưa thể nắm chắc tung tích.”

“Được không phát hiện thiên giai sơ cấp cao thủ là được, nhưng tốt nhất ngươi nên tìm quanh khu vực này, đồng thời mật thiết quan sát không gian chi môn cho ta, có gì lạ phải báo ngay.”

Thiên Quỷ thở hắt một hơi, vốn cho rằng Thiên Quỷ ra lệnh tấn công tuyệt thế sát thần Hắc Khởi, mà loại sát lục ma quỷ này, thiên giai cường giả cũng không chống nổi, “tấm gương” chính là lão trùng tử, hiện tại đang bị “quay” đến nơi đến chốn.

Thân ảnh Thiên Quỷ tan đi trong hư không, Thần Nam nắm chắc hung binh phương thiên họa kích.

Ngoài đó trăm dặm, La Khải Nhĩ đang đại chiến đến lúc thảm liệt nhất,.

thân thể bị chém thành nhiều đoạn, nhưng đành liều mạng tử chiến.

Y cũng muốn đào tẩu nhưng không thể nào dứt ra được.

Lúc Hắc Khởi còn chưa vượt giới, ma đao đã đấu với Pháp Tổ, bây giờ Tuyệt vọng ma đao có nhiễm khí tức của y, dù y có chạy đến chân trời góc bể cũng sẽ bị tìm ra.

Hơn nữa y là Thái cổ cao thủ, tôn nghiêm của cường giả khiến y không thể bỏ chạy nhục nhã được.

Mấy đoạn trùng thể bị chặt như mấy ngọn núi lớn, phát ra tiếng sấm rồi ép xuống Hắc Khởi.

Bất quá, Thái cổ quân chủ cầm Tuyệt vọng ma đao quét thật mạnh, trùng thể liến hóa thành huyết vũ và tương thịt, tan nát trong không trung, chỉ còn lại vô tận huyết vụ phiêu tán.

La Khải Nhĩ rống lên thê thiết, chấn tan tàn thể, huyết quang rợp trời, thịt nát văng tứ tung, thảm liệt đến cực điểm.

“Nhân danh ta, huyết tẩy thiên hạ!” Pháp Tổ điên cuồng gầm lên.

Dùng huyết nhục của mình làm vật dẫn, cộng thêm tinh thần hệ ma pháp thi triển huyết chi thiên giai cấm chú.

Loại ma pháp đáng sợ này gây hại cho chủ nhân trước rồi mới tới địch nhân, không đến lúc sinh tử quan đầu, không ai nguyện ý thi triển.

Huyết quang ngút trời văng tứ tán, nuốt gọn ô vân cùng bầu trời xanh biếc, bốn mươi vạn thần ma oán linh gào lên kinh hãi, tiếng quỷ khiếu chói lói chấn động thiên địa!

Trong màn huyết quang, bóng dáng bốn mươi vạn oán hồn mơ hồ dần, bị tiêu hủy mất một nửa linh lực.

Hắc Khởi đứng ở chính giữa vùng huyết quang, liên tục bị đánh tan hai lần nhưng đều tụ lại được.

Y gầm lên phẫn nộ, sát khí vô tận bắn ra, sát ý ngùn ngụt do ngàn vạn sinh linh ngưng tụ thành.

Bốn mươi vạn thần ma trải khắp trời vốn hư nhược gần như tan hẳn nhưng được sát khí của Hắc Khởi cấp dưỡng, tất cả lại hiển hiện, điên cuồng gào rống.

Pháp Tổ bất chấp nguyên khí đại thương, thi triển huyết hệ ma pháp lưỡng bại câu thương, tuy thương tổn được Hắc Khởi và bốn mươi vạn thần ma chi hồn nhưng không thể hủy diệt đối phương.

Hắc Khởi quá mạnh.

Trùng thể khổng lồ vỡ tan thành huyết ngục ngập ngụa mềm nhũn, sau cùng hóa thành từng con tiểu trùng nhỏ như linh xà cuộn mình, cơn mưa rắn dày đặc đổ vào Hắc Khởi.

Đao quang lóe sáng, Hắc Khởi giơ Tuyệt vọng ma đao chém xuống như chớp, huyết vũ và tàn trùng thi thể văng tung tóe.

“Dù chết, ta cũng kéo theo ngươi.” La Khải Nhĩ cười thảm, trùng thể tan nát, chỉ còn lại trùng đầu.

Y rít lên, huyết nhục nát vụn lại ngưng tụ, điên cuồng lao vào Hắc Khởi.

Bốn mươi vạn thần ma oán hồn không thể ngăn trở toàn bộ, mặc cho ma đao của y lấp lánh nhưng vẫn bị huyết nhục trói buộc, cả Hắc Khởi cũng bị bao phủ, cơ hồ bị một động vật cầu thể quấn rịt.

Hắc Khởi biết đối phương không chống nổi nên muốn kéo mình chết theo, nhưng y là ai? Là sát thần Hắc Khởi, xưa này chỉ có y giết người, làm gì có chuyện y bị người ta giết.

Huyết nhục có năng lực ăn mòn nên y vung ma đao, toàn lực tránh né.

Cùng lúc, hư không phía trên nhục cầu bị xé toang vô thanh vô tức, một ngọn tuyệt thế hung binh lóe sáng lao tới.

Thần Nam nắm chắc phương thiên họa kích, chúc đầu lao xuống như thần ma từ thiên ngoại bay tới.

“Phập.” Huyết quang rực rỡ, lưỡi kích cắm thẳng vào nhục cầu.

Tiếng gào thảm thiết vang lên tận mây xanh, bốn mươi vạn thần ma cũng đồng loạt khóc theo.

Huyết nhục của Pháp Tổ nhanh chóng dạt ra, để lộ tuyệt thế sát thần Hắc Khởi ở trong.

Sắc mặt y nanh ác, hai mắn trợn trừng.

Hung binh phương thiên họa kích cắm thẳng từ trên đỉnh đầu y xuống, lưỡi kích xuyên qua hạ thân, đòn thiên ngoại nhất kích này của Thần Nam đã xuyên qua y.

“A…”

Thái cổ quân vương Hắc Khởi điên cuồng gầm lên, mái tóc đen tung bay cuồng loạn, y thống khổ cực điểm.

Thần Nam giữ chắc cán kích, điên cuồng xoay tít, không chỉ đơn giản phá nhục thể của Hắc Khởi mà hắn đang toàn lực phá linh hồn của ma vương.

“Tuyệt Diệt Thái Hư!”

“Sát Na Vĩnh Hằng!”

“Hồn Phách Tịch Diệt!”

Hắn xuất ra tam đại pháp tắc của bát hồn như đang phát cuồng.

Cơ hội này khó gặp, hắn biết khó lòng triệt để hủy diệt đối phương, nhưng nhất định phải khiến Hắc Khởi trọng thương.

Hắc Khởi bị phương thiên họa kích đóng đinh, điên cuồng giãy giụa, gầm hét, bốn mươi vạn thần ma chi hồn đồng thời gầm lên, thiên địa chấn động, lan đến tận thái hư!

“A… đáng chết, Tùng Tán Đức Bố chết trong tay ngươi, ta phải giết ngươi…a…”

Thiên cổ vô địch quân vương này quát lớn, thân thể nổ tung rồi nhanh chóng tụ lại.

Tuy thoát được nhưng Hắc Khởi cũng lãnh đủ, linh hồn trọng thương, khiến vô địch sát thần xưng hùng một cõi bốc lửa giận lên tận chín tầng trời.

y không thể nhẫn nhịn nổi.

Pháp Tổ chỉ còn lại một trùng đầu như ngọn núi, phẫn hận nhìn Thần Nam cầm phương thiên họa kích, lạnh giọng: “Tiểu tử ngươi được lắm, hôm nay ta không chết, ngày khác sẽ tính sổ với ngươi.”

Y tuy muốn tính sổ với Thần Nam nhưng biết giờ không phải thời cơ, sát thần Hắc Khởi xưa nay chưa từng tha cho cừu địch, đó mới là uy hiếp lớn nhất, cần diệt trừ trước, bằng không sau này ăn ngủ khó yên.

Hắc Khởi lạnh lùng nhìn Thần Nam, hai mắt sáng lên tia cừu hận, cháy rực lên trên không khiến những người quan chiến qua kí ức thủy tinh kinh hãi, đủ thấy ma vương phẫn nộ thế nào.

“A…” Hắc Khởi ngẩng lên rống vang bi thảm: “Tùng Tán Đức Bố chết thật rồi, chết trong tay tên nhóc này, ngay cả binh khí cũng bị luyện hóa, đáng ghét thật, bi thảm thật.

Yên tâm đi, ta sẽ báo thù cho đệ, huyết sát trăm vạn dặm, lấy ức vạn sinh linh bồi táng cho đệ.”

“Hắn chết là đáng.” Thần Nam chỉ lạnh lùng thốt ra một câu.

“Cái gì, chết đáng kiếp ư? Ngàn vạn sinh mệnh của sinh linh tại thế giới này cũng không sánh được với Tùng Tán Đức Bố.

Tiểu tử ngươi tên gì? Ta thề phải cấm cố linh hồn ngươi vạn năm tại luyện ngục, để ngươi vĩnh viễn sống trong đau khổ.”

Thần Nam nhìn Hắc Khởi lộ hung quang và sát khí xung thiên, cảm giác uy hiếp cùng cực, địch nhân hình như mạnh hơn, điên cuồng hơn Tùng Tán Đức Bố.

“Ta tên Thần Nam, ngươi nghe cho rõ đây, ngươi nhất định chết tại giới này.”

“Ha ha…” Hắc Khởi cười điên cuồng, lạnh lùng đáp: “Tu vi của ngươi không tệ nhưng dù gấp ba lần cũng không làm gì được ta.

Giết ngươi rồi ta sẽ giết nốt đàn tạp cẩu.”

Thần Nam không động nộ, phi thường bình tĩnh đáp: “Dù chết, ta cũng kéo theo ngươi.”

Cùng lúc, hai nhân ảnh tan đi.

Trên không vang lên tiếng tương giao như ánh sao băng, tuyệt thế hung binh phương thiên họa kích và Tuyệt vọng ma đao chạm nhau cả ngàn lần trong nháy mắt, thiên địa rúng động, hư không liên tục phá toái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.