Thần Mộ Ii

Chương 320: Hài Tử Xuất Thế




Mộng Khả Nhi lại có hài tử?

Không chỉ Tứ tổ và Ngũ tổ không xác định được mà Thần Nam cũng nhức óc.

Tùng Tán Đức Bố mạnh đến đáng sợ, thủ đoạn y bày ra chắc phải chuẩn xác, nếu đúng vậy… lại phiền hà lớn.

Trời mới biết Mộng Khả Nhi có liều mạng tiếp với hắn không.

Tứ tổ và Ngũ tổ lại vô cùng thoải mái, nhân đinh thuộc chi Thần Nam càng nhiều với Thần gia càng tốt.

Hiện tại Đạm Đài Tuyền có thai, dù muốn ngọc thạch câu phần cũng không được, tiểu bảo bảo ngưng tụ Đại Long đao hồn năng không dễ bị diệt.

Mộng Khả Nhi lại có thai thì càng tốt, hai lão tổ mặt tươi như hoa, đắc ý cười vang.

Thần Nam lại giận xì khói, sau cùng không nhịn được, bất kể phạm thượng, cốc hai cái nên thần vào trán hai lão tổ.

“A, tiểu tử khốn kiếp khi sư diệt tổ.”

“Tiểu tử định làm phản hả?”

“Các người không nên chỉ nghĩ đến đời sau! Hiện thực chút đi, bừng không Thần gia sẽ bị hai Thất Tuyệt nữ quậy tung lên.”

Ngũ tổ vuốt trán: “Vậy đi hỏi xem Mộng Khả Nhi thật ra có hay không…chúng ta là trưởng bối, không thể ra mặt, cháu đi đi.”

Mộng Khả Nhi vẫn ở trong nội thiên địa Thần Nam, chủ yếu vì hiện tại tu vi của nàng không sánh được với Đạm Đài Tuyền, tránh bị cưỡng ép dung hợp nên phải ẩn ở đây.

Thần Nam vào nội thiên địa, quan hệ giữa hắn và nàng vô cùng vi diệu, vốn trải qua việc Thất Tuyệt nữ dung hợp và hài tử, mối quan hệ này hòa hoãn hẳn nhưng lại xảy ra việc Tùng Tán Đức Bố dùng Tình Nhân hoa khiến tình hình phức tạp đến cực điểm.

“Một con ong mật, bay vào bụi hoa…” Tiểu Phượng Hoàng đang hát hò vui vẻ trong sâu nội thiên địa, giọng hát quả thật trong vắt.

Vừa quay lại, nó chưa kịp gặp Tử Kim thần long và Long Bảo Bảo đã bị Thần Nam phái vào đây bầu bạn với Mộng Khả Nhi.

Vốn với dáng vẻ khả ái, thông minh của Long Bảo Bảo, thực hiện nhiệm vụ này quá đơn giản nhưng trước đây ở Tây thổ, nó từng khiến Mộng Khả Nhi vô cùng tức giận, đương nhiên không được chọn.

Tiểu Phượng Hoàng ngây thơ khả ái, vừa đến liền khiến mẫu tính của Mộng Khả Nhi lộ ra.

Lúc nàng đang ôm nó trong lòng, cẩn thận chai chuốt bộ lông bảy màu, mỗi lần hát xong là nàng cau hứng cho nó ăn mấy tiên quả, Tiểu Bất Điểm càng thoải mái hát hò tiếp.

“Khả Nhi tỷ tỷ, muội hát mệt rồi, chúng ta xuống ôn tuyền tắm nào.” Tiểu Bất Điểm ngây thơ vươn vai, thoải mái tựa vào lòng Mộng Khả Nhi.

“Lại quên rồi, gọi mụ mụ.”

“Nhưng muội thấy gọi là tỷ tỷ đúng hơn.

Xưa nay vẫn gọi Thần Nam ca ca.” Tiểu Bất Điểm nghi hoặc, ngây thơ nháy mắt.

Mộng Khả Nhi cẩn thận chải lông cho nó: “Nhưng ta thích kiểu xưng hô kia.”

Ngoài xa, trong lòng Thần Nam máy động, tâm kết của Mộng Khả Nhi chưa giải, dù nàng đã khoi phục tự tin và trí tuệ như xưa nhưng vẫn nhớ hài tử.

“A, Thần Nam ca ca đến rồi.” Tiểu Phượng Hoàng cao hứng kêu lên.

“A a, đúng rồi, ta đến thăm, Tiểu Phượng Hoàng, ra tìm tiểu long và con lươn đi, chúng rất nhớ Tiểu Bất Điểm.”

“Gần đây nàng vẫn khỏe chứ?”

“Hừ.”

“Thân thể không có gì không ổn chứ?”

“Ngươi có ý gì?” Mộng Khả Nhi nhíu mày.

“Ta muốn nói thân thể nàng có khỏe không.”

“Rất tốt.”

“Vậy nàng… không có cảm giác gì đặc biệt sao?”

Dung nhan như ngọc của Mộng Khả Nhi lạnh tanh: “Ngươi nói lăng nhăng cái gì?”

“Ta muốn hỏi nàng có muốn ăn mai chua không?” Thần Nam lau mồ hôi trên trán, cảm giác quá ư thống khổ, còn gian an hơn đại chiến với Tùng Tán Đức Bố.

Hắn quyết định sau này có cơ hội phải học tập Nam Cung Ngâm một phen.

“Nếu là bảo vật tiên quả, ngươi cứ việc mang đến nhiều một chút.”

“A, bình thường nàng có cảm giác bực bội, muốn thổ ra không?” Thần Nam lại vận lực lau mồ hôi trên trán.

“Ngươi chết đi.” Mộng Khả Nhi băng tuyết thông minh, từ đầu đã biết Thần Nam muốn hỏi gì nhưng cố nén không phát tác, chờ xem đầu đất nói năng thế nào, những cuối cùng không nhịn nổi nữa.

“Hiểu lầm rồi.

Ta không phải rủa nàng, ý của ta là nàng có không? A…” Thần Nam đành phải tránh né từng đợt truy sát của Mộng Khả Nhi.

Mộng Khả Nhi nổi giận, tặc tử quá đáng ghét, còn chưa tỉnh ngộ vì sao nàng phát tác đã nghĩ vớ vẩn đến khía cạnh khác.

E rằng chỉ có cách nghĩ của Tiểu Phượng Hoàng gần với Thần Nam, nó bay đã khá xa, đột nhiên thấy Mộng Khả Nhi toàn thân sáng rực thần quang bảy sắc, truy sát Thần Nam.

Tiểu Bất Điểm nghi hoặc nhìn hai người, lấy làm kì quái: “Ồ, kì quái thật, sao họ lại đánh nhau? Thần Nam ca ca nói ‘nàng có hay không’ đúng là không nguyền rủa Khả Nhi tỷ tỷ, vì sao tỷ tỷ lại phát hỏa? Đúng là khó hiểu, phải đi thỉnh giáo thúc thúc du côn và tiểu long ca ca.”

Tiểu Bất Điểm hoang mang bay khỏi nội thiên địa.

Thần Nam không tiện đấu với Mộng Khả Nhi, chỉ đành bị động tránh né đối phương điên cuồng truy sát.

Mãi hai thời thần sau nàng mới dịu đi, hắn loạng choạng bay khỏi nội thiên địa.

“Cháu xác định nàng ta không có? Nàng ta không khẳng định nhưng không phủ định.”

Tứ tổ và Ngũ tổ có vẻ tiếc nuối, lại có phần hi vọng nhìn Thần Nam.

“Chết đi, hai lão đầu tử xấu tính.” Thần Nam dụng lực gõ mạnh hai cái, hắn bị hai lão bức phải nếm đòn của Đạm Đài Tuyền rồi Mộng Khả Nhi, tức mà không phát tác được.

“Khi sư diệt tổ!”

“Tiểu tử khốn kiếp.”

Hai lão tiểu hài liên tục ôm đầu mắng mỏ.

Sau cùng, Tứ tổ và Ngũ tổ sai người vào bảo khố Thần gia lấy ra một bộ thần châm, quyết định mở một phần sức mạnh phong ấn trong thân thể Mộng Khả Nhi, để nàng tiến vào Thần Hoàng lĩnh vực rồi dung hợp và phân ly với Đạm Đài Tuyền mà không gặp nguy hiểm.

Bảy mũi thần châm dài quá mười thốn, sáng lấp lánh gần như trong suốt, được gọi là tiên hạc thần châm, tương truyền là dị bảo do Thái cổ cao thủ Ngọa Long Sinh tọa hóa để lại, ẩn chứa thần thông vô cùng, là vô thượng pháp khí phá giải phong ấn.

Lúc Mộng Khả Nhi biết kế hoạch liền không do dự đồng ý ngay, nàng không đành lòng xa hài tử, giờ có cách khiến mẫu tử đoàn tụ, đương nhiên không cự tuyệt.

Trong nội thiên địa của Thần Nam, Tứ tổ và Ngũ tổ liên tục chỉ điểm, Thần Nam cầm tiên hạc thần châm cắm vào rồi mình Mộng Khả Nhi rút ra thật nhanh, bảy đạo hào quang không ngừng lưu chuyển, phảng phất như cầu vồng quấn quanh.

Suốt ba thời thần, Mộng Khả Nhi phải chịu thống khổ cùng cực, thân thể không ngừng run lên, đã là cố phá phong ấn, không thống khổ không xong.

Đến thời thần thứ tư, lúc bảy mũi tiên hạc thần châm cắm hết vào thần thức của Mộng Khả Nhi, hào quang chói lói bùng lên, hoàng giả uy lực tràn khắp phiến thiên địa.

Phong ấn đã bị tiên hạc thần châm mở ra một phần, Mộng Khả Nhi tiến lên cảnh giới Thần Hoàng.

Chỉ mấy thời thần ngắn ngủi nàng đã đạt đến cảnh giới nữ Thần Hoàng mà người khác khát khao cả đời.

Mái tóc đen dài khẽ tung bay như tấm lụa đen, làn da như tuyết, mắt như thu thủy, sống mũi nhô cao, làn môi đo tươi, hàm răng như ngọc, xinh đẹp cực điểm.

Mộng Khả Nhi như tiên tử trong tranh bước ra, khí chất siêu phàm thoát tục, không nhiễm mảy may trần thế khí tức.

Nàng đứng trên không nhìn Thần Nam và hai vị lão tổ, không trung cơ hồ có hai tia chớp đang di động, vô cùng lăng lệ.

Tứ tổ và Ngũ tổ kinh hãi, Thất Tuyệt nữ quá ư đáng sợ, phong ấn của Mộng Khả Nhi chưa hoàn toàn giải hết đã là Thần Hoàng, nếu mở toàn bộ, có lẽ sẽ tiến vào thiên giai chi cảnh.

Lúc cả bảy Thất Tuyệt thiên nữ dung hợp lại sẽ thành cảnh giới gì? Nghĩ thôi cũng đủ rùng mình, bay người dung hợp lại không đơn giản là hợp sức cả bảy lại với nhau.

Thần Nam đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, hiện tại Mộng Khả Nhi là Thần Hoàng, nàng chịu bỏ thân phận mà sinh sản sao? Dù nàng không đành lòng bỏ hài tử cũng sẽ đợi Đạm Đài Tuyền sinh ra mới đến cướp lấy, liệu giờ có động thủ với hắn chăng?

Thân phận khác đi, tư tưởng cũng thế.

“Mời Đạm Đài Tuyền đến, ta muốn dung hợp.” Mộng Khả Nhi vô cùng bình tĩnh.

Giờ nàng đã là nữ Thần Hoàng.

Vô hình trung có một uy lực khó tả khiến nàng vô cùng thánh khiết, không ai dám khinh nhờn.

Thần Nam thở hắt ra, tấm lòng ái tử của nàng chưa mất.

Ra khỏi nội thiên địa, Ngũ tổ nói: “Tiểu tử phải cố gắng, có vợ là Thần Hoàng, áp lực không nhỏ đâu.”

Thần Nam tắt tiếng, bất quá đúng thế, một vị Thần Hoàng…

Mọi việc thuận lợi, Đạm Đài Tuyền được mời vào nội thiên địa của Thần Nam là biết phải làm sao.

Trong nội thiên địa của Thần Nam, chỉ có hắn cùng Mộng Khả Nhi, Đạm Đài Tuyền, Tứ tổ, Ngũ tổ.

Càng ít người biết càng hay.

Mộng Khả Nhi và Đạm Đài Tuyền đối diện, giờ hai người đều là Thần Hoàng, cùng phong hoa tuyệt đại, khuynh thành khuynh quốc, bất quá tấm lòng lại khác nhau, nhìn nhau đầy phức tạp.

“Lại đổi mụ mụ nữa…”

Giọng nói bập bẹ nhưng rất rõ ràng vang lên bên tai mọi người.

Ai nấy ngạc nhiên, đoạn nhìn nhau, Đạm Đài Tuyền càng kinh hãi che tiểu phúc, thần tình ngượng ngùng cực độ, Thần Hoàng nữ như nàng thà chết còn hơn bị soi mói thế này.

Mộng Khả Nhi vô cùng kích động: “Hài tử …hài tử của ta, ta là mụ mụ chân chính của con.”

“Con biết.

Mụ mụ, con rất nhớ người.” Tiếng nói ngây thơ, người nghe thấy đều có cảm giác toàn thân thư thái.

Nhưng Đạm Đài Tuyền càng ngượng ngùng hơn, hai tay liên tục đan nhau, che tiểu phúc.

“Hài tử.” Thần Nam không chịu nổi cất tiếng gọi.

“Ba ba.” Lời lẽ ngọng nghịu khiến Thần Nam ấm lòng.

Tứ tổ và Ngũ tổ xoa tay kích động, hải tử này quả nhiên là bảo bối, chưa sinh ra đã giao lưu được với họ.

Cả hai thầm tính kế, nhất định dốc toàn lực bồi dưỡng nó.

Nghĩ đến cảnh sau này còn có khả năng có mấy hài tử như thế, hai lão kích động suýt nữa hôn mê.

Dung hợp bắt đầu, hào quang bảy màu chiếu sáng nội thiên địa, Đạm Đài Tuyền và Mộng Khả Nhi lại dung hợp.

Nhưng lần này không do Đạm Đài Tuyền chủ đạo, công lực cả hai gần cân bằng, mỗi người chiếm nửa quyền chủ đạo.

Tất cả đều thuận lợi, Đạm Đài Tuyền cũng không muốn triệt để dung hợp để tránh ác mộng phải sinh sản.

Thần quang liên tục sáng lên, sau cùng hai người lại thuận lợi phân khai.

Đạm Đài Tuyền vuốt vùng tiểu phúc phẳng phiu, thở hắt ra một hơi, cơn ác mộng coi như kết thúc, nàng như trút được gánh nặng, nhưng cũng có cảm giác mất mát.

“Ai da …” Mộng Khả Nhi đột nhiên ôm tiểu phúc, kêu lên.

Thần Nam cả kinh vội tiến lên đỡ nàng, khẩn trương hỏi: “Sao thế?”

“Hài tử sắp sinh.” Mộng Khả Nhi nhìn hắn với vẻ nóng lòng, vẻ mặt hiện lên ánh sáng mẫu tính.

“Mau đi gọi người đến đỡ.” Hai lão tổ gào lên.

Thần Nam mở nội thiên địa, hai lão lao ra đầu tiên.

Tiếp sinh bà bà của Thần gia là tiên nhân biết bay nên nhanh chóng vào nội thiên địa của Thần Nam.

Hắn bẻ tay đi đi lại lại cách đó không xa, không có gì to tát nhưng đột nhiên trở thành phụ thân, lòng hắn đầy cảm giác hạnh phúc, phức tạp.

Đạm Đài Tuyền không đi ngay mà ở xa lẳng lặng quan sát, trong lòng vừa phức tạp vừa vi diệu.

Sinh sản thuận lợi, mẫu tử bình an, người Thần gia hoan hô ầm ĩ.

Nhưng tiểu anh nhi không giống như hài tử thường khóc lúc sinh ra mà nó cười khanh khách chào đời.

Nó mũm mĩm, khả ái như búp bê, mái tóc đen phủ xuống vai, đôi mắt sáng như hắc bảo thạch đảo đi đảo lại trong đám đông.

“Mụ mụ”

“Ba ba”

“Lão tổ tông”

Thoáng chốc nó đã nhận đúng người, khiến những tiếng kinh thán vang lên không ngớt.

Mộng Khả Nhi hoan hỉ cực điểm, ôm chặt nó vào lòng hôn hít.

Đoạn nó nháy mắt nhìn ra ngoài đám đông thấy Đạm Đài Tuyền đang ngấm ngầm quan sát, gọi: “Tiểu mụ mụ …”

Lời lẽ bập bẹ khiến Đạm Đài Tuyền kinh hoàng bỏ chạy như nghe thấy ma chú, không còn chút nào bản sắc nữ Thần Hoàng, vừa giận vừa xấu hổ bay khỏi nội thiên địa của Thần Nam.

Tu vi gần như nhau, Mộng Khả Nhi không còn lo Đạm Đài Tuyền ép dung hợp, bước ra khỏi nội thiên địa của Thần Nam.

Mấy lão bất tử Thần gia cưng chiều hai mẹ con cực điểm, an bài họ ở tiên viên điện vũ đẹp nhất, phái thị nữ lanh lợi nhất đến thị hầu, đưa đến những loại thánh quả quý nhất.

Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo, Tiểu Phượng Hoàng, Cổ Tư đương nhiên đến thăm hài tử đầu tiên.

Mộng Khả Nhi dù không ưa con rồng du côn nhưng đối phương có hảo ý đến thăm nên không phát tác.

“Thần dạy, để ta đến thăm Tiểu Thần Thần khả ái nào.” Long Bảo Bảo ranh mãnh lên tiếng, kì thật nó cao chưa đến miệng Tiểu Thần Thần.

Mấy họa tinh đến khiến Mộng Khả Nhi có cảm giác không lành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.