Thần Mộ Ii

Chương 281: Chiến Ma – Thần Chiến




Vô đầu ma thân đứng sừng sững, tuy không có đầu nhưng toàn thân vẫn vô cùng linh hoạt, như người khai thác thế giới này khiến lòng người kính sợ, khí thế phát ra khiến chúng thần bái phục.

Đó là chúa tể tuyệt đối, dao động năng lượng hùng hậu hơn mặt biển phía dưới, hùng mạnh như bọn Thần Nam, Tử Kim thần long cũng sinh lòng sợ hãi, không dấy lên nổi chiến ý.

Trước mặt nhân vật như thế, dù là Thần Vương cũng phải bái phục.

Hiện tại Thần Nam buộc phải tin rằng trên đời thật sự có cao thủ lật tay phá nát trời, giậm chân nứt đất, hủy diệt được cả thiên địa.

Hắn tin rằng trừ phi nữ tử trong ngọc như ý hoặc thủ mộ lão nhân tới, ngoài ra không ai đủ tư cách đấu một vài chiêu với cường giả như khai thiên cự nhân này.

Thiên địa sấm sét ùng oàng, huyết vũ rơi rơi, vô tận huyết vụ trùm lên vô đầu ma thân, nhanh chóng dung nhập vào thể nội.

Bất diệt ma huyết phiêu tán trong thiên địa không biết bao nhiêu năm đang tụ tập lại.

Thật sự là sáng tạo thần thoại của thần thoại.

Thật ra cường giả này mạnh cỡ nào?

Thiên không diệt nổi! Địa không chôn vùi nổi.

Mặt biển cuồn cuộn nhưng thoáng chốc nước biển hôn ám dưới chân ma thân đột nhiên lùi lại, đại dương đang cuộn sóng lại xuất hiện một vùng chân không, nước biển bị một luồng đại lực mạnh không tưởng tượng nổi đẩy lùi.

Thiên địa sấm sét ầm ầm, huyết vũ cuồng bạo hẳn lên.

Từ bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện từng dải hình ảnh như huyết long, lại giống cả những tia sét màu máu từ xa tụ lại.

Quan sát kĩ sẽ nhận ra là dòng sông do huyết thủy tụ thành.

Huyết thủy phảng phất như từ mọi ngóc ngách của tầng địa ngục thứ mười bảy, không quản vạn dặm xa xôi đổ về.

Màu máu vô tận nhuộm đỏ thinh không, huyết vũ bay bay, huyết vụ lan tràn, huyết hà gầm gào, thinh không cơ hồ hóa thành huyết hải.

Ma thân cao lớn được huyết tẩy tựa hồ càng cao vời vợi, đứng sừng sững như chúa tể khống chế cả vùng thiên địa.

Nhìn màu máu vô tận cùng ma thần khiến người khác ngưỡng vọng, không hiểu sao Thần Nam lại nhớ tới câu nói: Đến lúc âm dương nghịch loạn, dùng ma huyết nhuộm đỏ trời xanh.

Tà Tổ bị phong ấn tại Đạm Đài thánh địa từng nói thế, chín giọt chân ma chi huyết trên Trấn Ma thạch từng hú lên như thế, nhưng không ai biết người nói câu đó đầu tiên là ai.

Liên tưởng đến câu nói đó, Thần Nam bất giác thấy hợp với hoàn cảnh này.

Ma huyết vô tận quét qua thiên địa khiến đại dương và thinh không bị che mờ, chỉ còn ma thân là duy nhất trong thiên địa.

Câu nói đó có phải là dự ngôn? Thần Nam buộc phải đặt ra liên tưởng.

“Thần dạy, y mạnh quá.” Long Bảo Bảo thấp giọng: “Ta mà có sức mạnh thế này, còn món gì ngon trong thiên hạ mà không được ăn…”

“Siêu cấp quái vật…siêu cấp quái vật…” Lão du côn chấn kinh, liên tục lẩm nhẩm lại câu nói.

Sau một ngày một đêm, huyết vụ mới dần tan đi, vô đầu ma thân đứng trên mặt biển như đất bằng, rảo bước tiến về Đông phương.

Ánh dương quang rải xuống, mặt biển yên bình trở lại, trởi biển xanh biếc một màu, nhìn từ xa, trời biển nối liền nhau.

Vô đầu ma thân đi trên mặt biển, mỗi bước lướt xa mười dặm nhưng không làm dấy lên bọt sóng, cũng không lún bàn chân xuống nước.

Y rảo bước đi, tựa hồ đã có mục đích xác định.

Dọc đường đi qua nhiều hòn đảo, tại không ít đại đảo có Đồ Đằng thú thực lực hùng mạnh, có con không biết tự lượng sức, bay lên cao định hỏi ma thân là thần thánh phương nào, câu trả lời là ma trảo khổng lồ ập xuống, đánh tan xác chúng.

Thực lực song phương quá hênh lệch, cách nhau một trời một vực.

Thần Nam và Tử Kim thần long cứng người, thực lực của vô đầu ma thân, họ không nghĩ ra ai ngoài thần nữ và thủ mộ lão nhân, có đủ tư cách tranh cao thấp.

Tuy nói khắp mặt biển không gặp thách thức nhưng vẫn xuất hiện mấy cao thủ, mấy Đồ Đằng thú tu vi gần đạt đến Thần Vương chi cảnh.

Phía tận đầu của mặt biển mênh mông, một vùng xanh ngắt xuất hiện trước mắt bọn Thần Nam, là một lục địa.

Vô đầu ma thân đi qua mặt biển, quả nhiên tìm đến vùng lục địa này, tựa hồ có linh thức hoàn chỉnh, mọi hành động đều chuẩn xác.

Lục địa cực rộng nhưng vẫn nguyên thủy, rừng rậm dày đặc phủ khắp nơi, hung điểu man thú nhan nhản, đều là dị chủng.

Như cự tượng cao hai mươi trượng, song đầu đại mãng dài trăm trượng, ngũ sắc cự điểu xòe cánh dài bảy, tám trượng, địa long lớn như ngọn núi.

Tùng bách san sát, cổ thụ mọc ngút trời, man thú ẩn hiện, phảng phất như cả bọn quay về thời viễn cổ.

Vô đầu ma thân đi chừng mấy trăm dặm, liền gặp một bộ lạc lớn, nhân số hơn vạn người, một Đồ Đằng thú hùng mạnh bay lên, tạo thành dao động năng lượng ào ạt.

Bọn Thần Nam ở ngọn ní ngoài xa rúng động, dựa vào linh giác sắc bén, hắn nhận ra Đồ Đằng thú mặt người thân nhện này đã đạt tới Thần Vương cảnh giới, là siêu cấp cường giả.

Thần thức dao động trên không, Thần Nam lần theo dao động, tức thì hiểu được ngọn ngành.

“Ta là Đồ Đằng thần trong phạm vi mười vạn dặm quanh đâu, biết được từ Tây hải có cự ma xuất thế, tiến về đại lục này, không ngờ là loại vô đầu cự ma, thật ra ngươi là thần thánh phương nào?”

Đáp lời Đồ Đằng thần là ma trảo bổ tới, bất quá lần này sức mạnh của ma trảo hơn hẳn, trực tiếp xé toang hư không, chộp vào nó.

Đồ Đằng thần mặt người thân nhện sợ hãi, để lại tàn ảnh dưới đất, nhanh chóng xuất hiện ở một hướng khác, thực lực Thần Vương cấp cũng không chống nổi nên đành tránh đòn đánh hung hãn kia.

“Ầm.”

Ma trảo bổ nát một ngọn núi khiến cát bụi mịt mờ, loạn thạch xuyên không.

“Ngươi là yêu ma phương nào? Định tấn công đất của thiên thần sao? Thiên thần thống trị lục địa này, ngươi định trở thành địch nhân của ngài sao?” Đồ Đằng thần gầm lên.

Tuy ra vẻ cứng cỏi nhưng nó đang hoảng sợ, đối diện với bá chủ không thể dò nông sâu như cự ma, có ai không sợ hãi.

Bọn Thần Nam và Tử Kim thần long kinh ngạc, không ngờ mạnh như Thần Vương vẫn là thủ hạ của “Thiên thần”, xem ra kẻ chưa xuất hiện rất lợi hại.

Nhưng chắc chắn sẽ được gặp ngay, thế nào y chả xung đột với vô đầu ma thân.

“Ầm.”

Lại một ngọn núi bị ma trảo đánh tan, đại lực khiến Thần Vương cũng phải e dè tránh đi.

Đồ Đằng thần mình nhện mặt người biết mình không phải địch thủ của vô đầu ma thân nên đằng không bay lên nhưng đối phương không cho nó cơ hội, rảo bước tới, cơ hồ ảo hóa xuất hiện ngay trên không, thoáng chốc di chuyển mấy chục dặm, chặn đường Đồ Đằng thần, ma trảo khổng lồ lại chụp xuống.

Kết quả không cần tính toán, ngay cả Tà Dục ma thần kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú cũng không thoát được ma trảo nói gì đến Đồ Đằng thần có thực lực nhưng kinh nghiệm kém hẳn?

Đồ Đằng thần tận lực, mấy lần phá toái hư không bỏ chạy nhưng cuối cùng vẫn bị ma trảo xé tan.

Bọn Thần Nam và Tử Kim thần long từ xa đứng nhìn lạnh hết mình, đó là một Thần Vương mà bị giết chết quá dễ dàng.

“Ầm, ầm, ầm.”

Mặt đất rung lên, nguyên thủy sâm lâm lắc lư, những cây cổ thụ cao vút bị bàn chân của vô đầu ma thân giẫm nát như cỏ dại, y không hề do dự tiến về Đông phương.

Trừ bọn Thần Nam, ở hướng khác còn có Chiến Thần, Quang Minh thần, Nguyên Tố thủy thần ngầm bám theo.

“Đáng sợ thật, kẻ này là ai?” Nguyên Tố thủy thần tựa hồ hoảng sợ, mặt mày nhợt nhạt, thần sắc cực kì khó coi.

Sắc mặt Chiến Thần cũng không dễ coi hơn, biết mình cách vô đầu ma thân một khoảng xa, không thể so sánh với nhau, bậc chủ thần nổi danh về chiến lực như y so với đối phương chỉ đáng làm trò cười.

Thần Nam cũng phát hiện bọn Quang Minh thần và Hắc Ám đại ma thần nhưng cả ba nhóm đều không có ý động thủ, lặng lẽ tách ra, lần lượt bám theo vô đầu ma thân, họ đều muốn biết cự ma này sẽ làm gì tiếp theo.

Cứ thế đi suốt mấy ngàn dặm, dọc đường, vô đầu ma thân lại thể hiện thực lực kinh hồn, xé tan một Thần Vương Đồ Đằng, từ đó không còn Đồ Đằng thú nào dám thò ra nữa.

Đi qua một đại bộ lạc, nhưng người gần như nguyên thủy này đều hoảng sợ quỳ hết xuống, lẩm nhẩm cầu nguyện nhưng ma thân không chạm đến những kẻ phàm nhân nhược tiểu.

Các Đồ Đằng thú đã biết tin cự ma xuất thế, báo cho nhau, bọn Thần Nam đoán rằng vị thiên thần kia cũng biết tin này, nếu là nhân vật hùng mạnh, kiểu gì cũng xảy ra một trận kinh thế đại chiến.

Lại đi thêm hơn hai ngàn dặm nữa, bọn Thần Nam bất giác cảm thán, tầng địa ngục thứ mười bảy này tựa hồ cũng rộng lớn ngang với Nhân gian.

Đúng lúc đó, bên tai hắn vang lên âm thanh rất nhỏ, hoàn toàn là thần thức dao động đối với một mình hắn.

“Không ngờ ngày này đến nhanh thế.” Thanh âm vô cùng già nua, tựa hồ vô hạn cảm khái.

“Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất?” Thần Nam cả kinh.

“Không sai, là ta.”

“Ông tìm ta chỉ điểm chăng? Ngươi mở địa ngục chi môn cho bọn ta chắc không phải vô duyên cớ?”

“Không sai, ta đưa tiểu hữu xuống địa ngục không phải vì hứng khởi nhất thời.

Ta tuy ở địa ngục nhưng Nhân gian xảy ra chuyện gì cũng biết hết.”

Những lời này đều là thần thức dao động nên bọn con rồng du côn không biết.

Thần Nam tỏ vẻ ngưng trọng, truyền âm hỏi: “Ông tìm ta có việc gì?”

“Nhận lời ủy thác của người ta, tặng tiểu hữu một vật.

Hơn nữa dẫn tiểu hữu đến đây giải cứu một người.”

Tức thì lòng Thần Nam rúng động, tựa hồ đoán được là vật gì, kích động hỏi: “Người đó… ở đâu?”

“Tiểu hữu đã gặp rồi.”

Thần Nam ngạc nhiên, câu nói này khiến hắn ngẩn ngơ: “Ta muốn nói đến phụ thân của ta, Thần Chiến…cha ta ở đâu?”

Long Bảo Bảo cuộn mình trên va hắn cơ hồ bị dọa giật nảy người lên, mở đôi mắt mêm mang hỏi: “Thần Nam, ngươi sao thế?”

Tử Kim thần long và Cổ Tư cũng ngoái lại, kinh dị nhìn Thần Nam đang kích động.

Giáo hoàng đời thứ nhất rất tin tưởng bọn Tử Kim thần long, dùng thần thức dao động truyền âm vào tâm hải chúng nên chúng cũng nghe thấy.

“Không sai, ta cũng nói đến Thần Chiến, tiểu hữu đã gặp rồi.”

Long Bảo Bảo và Tử Kim thần long hô lên kinh hãi, hiển nhiên đã nghe rõ lời lão nói, đều vô cùng kinh ngạc.

Sắc mặt Thần Nam biến hẳn, buồn thảm hỏi: “Lẽ nào là… chăng?” Ánh mắt hắn ướt đẫm nhìn theo hướng vô đầu ma thân vừa khuất bóng.

“Không sai, là phụ thân tiêu hữu.” Giáo hoàng khẳng định.

Không chỉ Thần Nam mà Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo, Cổ Tư cũng tắt tiếng.

Thân thể Thần Nam lắc lư, suýt nữa gục xuống, Cổ Tư vội đỡ lấy, hắn vô cùng bi phần, lòng đau như cắt: “Thật ra đã xảy ra chuyện gì, vì sao phụ thân ta lại biến thành như thế?” Đoạn hắn vẫy Thần Vương dực, định đuổi theo.

Một vạn năm rồi, phụ thân chí thân chí kính lại biến thành vô đầu cự ma đáng sợ, hắn không thể tin nổi, vừa đau lòng vừa phẫn nộ cực điểm.

Dù Thần Chiến biến thành thế nào cũng vẫn là hảo phụ thân mà hắn kính ngưỡng, hắn muốn lập tức đến gần vô đầu cự ma gọi to: “Phụ thân.”

Bất quá một bức tường ánh sáng chặn hắn lại, giọng nói già nua của Quang Minh giáo hội vang bên tai: “Không cần vội, tiểu hữu mà tiến lên giờ, ông ta sẽ giết tiểu hữu.

Thân thể này do ma tính chủ đạo, hiện tại ông ta là thần ma, không nhớ ra tiểu hữu.”

Thần Nam cảm giác lòng tan ra từng mảnh, nam tử khôi vĩ dám so hơn kém với Viễn tổ, không coi thần ma khắp thiên địa ra gì vì sao lại biến thành như vậy?

Lỗng ngực hắn nhấp nhô, cố áp chế tình cảm, hồi lâu mới chật vật lên tiếng: “Mẫu thân ta sao rồi?”

“Không cần lo, sự tình không như tiểu hữu nghĩ, bà ở cùng với Thần Chiến do thần tính chủ đạo, không mảy may nguy hiểm.”

“Cái gì?” Thần Nam kinh hãi: “Ma tính chủ đạo, thần tính chủ đạo, thật ra là sao?”

“Tiểu hữu chắc hiểu được đặc tính của công pháp Thần gia, huyền công có thể liên tục nghịch chuyển, chính hướng tu luyện nguyên khí màu vàng là thần, nghịch hướng tu luyện ma khí màu đen là ma.”

“Ta đương nhiên biết.” Thần Nam mấy lần chuyển huyền công, tất nhiên hiểu được ẩn bí.

“Nhưng tiểu hữu có lẽ không biết, phụ thân tiểu hữu chưa từng nghịch chuyển huyền công, mà tu luyện chính hướng.

Ông ta vô ý nghe môt lão tiền bối Thần gia cho biết bí mật nên đi trên một con đường khác, định mở ra một một lối đi hoàn toàn mới.

Nhưng Hoán Ma kinh của Thần gia quá bá đạo, nhập vào là không thoát thân nổi, phụ thân tiểu hữu kinh tài tuyệt diễm, có cơ hội khó lòng tưởng tượng đó nên tu vi tăng cao, công tham tạo hóa.

Nhưng khi tu vi cái thế, càng lúc càng khó áp chế Hoán Ma kinh nghịch hướng, sau cùng hóa thân thành ma tại tầng địa ngục thứ mười.”

Thần Nam tin lời của giáo hoàng, bởi trong quá khứ, phụ thân hắn từng bảo hắn không nên lạm dụng nghịch chuyển huyền công.

Thần Chiến dùng cái thế công lực áp chế huyền công mấy ngàn năm, sau cùng không thể thay đổi được, vẫn phải nghịch chuyển, chắc chắn quá trình đó vô cùng kịch liệt.

Giáo hoàng đời thứ nhất chứng thực cho suy đoán này: “Phụ thân tiểu hữu áp chế chật vật mấy ngàn năm, không ngờ khi nghịch chuyển lại diễn ra liên tục, kết quả như tiểu hữu đã thấy.”

“Cái gì?” Thần Nam cả kinh, lạc giọng: “Lẽ nào huyền công tu luyện đến lần chuyển sau cùng sẽ thành ma thể đỉnh thiên lập địa?”

“Không hẳn, phụ thân tiểu hữu đã nghịch chuyển tám lần, không biết đã coi là lần cuối chưa.”

Thần Nam toát mồ hôi lạnh, sẽ có ngày hắn cũng đi trên con đường đó, thân cao vạn trượng, ma thể cái thế!

“Phụ thân tiểu hữu nghịch chuyển bảy lần mà tu vi đã cao đến mức không tưởng, nhưng gần như ma hóa, thành cái thế Chiến ma! Được mẫu thân tiểu hữu đánh thức tạm thời đã quyết định mượn tay cường giả Thần gia để rõ bỏ ma thân, triệt để đi trên con đường tu luyện của mình.”

Thần Nam cảm giác lưng lạnh ngắt, đi theo con đường hiện nay, lẽ nào tương lai hắn sẽ thành một cái thế ma tôn pháp lực thông thiên nhưng tuyệt tình diệt tính?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.