Thần Mộ Ii

Chương 260: Ẩu Đả Chủ Thần




Thần Nam đứng trong quang trụ thông đạo, ngang nhiên đối mặt với Thiên giới chủ thần.

Một người dám khiêu chiến với thiên uy của mấy vị chủ thần thực sự gan to bằng trời.

Cho dù là Huyền giới cao thủ phương đông, cũng như cường giả Tây thổ đều có cảm giác giật mình.

Mấy vị chủ thần nhíu mày, bọn họ biết rõ nam tử kiêu ngạo bên dưới là nhân vật không dễ trêu vào.

Tên của Thần Nam sớm đã chấn động Thiên giới, trước là ở Tây thổ cướp Lôi Thần điện khiến cho Lôi Thần mất mặt thành trò cười cho Thiên giới.

Sau đó trong đại chiến Đông phương Thiên giới kết oán cùng mấy vị Thần Vương, mặc dù bị truy đuổi vây bắt đến thế nào, nhưng hắn vẫn sống an nhiên.

Hắn đoạt lại tính mạng của mình từ trong tay đám cường giả, không đơn giản chỉ là vận may, tất nhiên thêm vào đó là hẳn phải có chỗ hơn người.

"Tùng, tùng, tùng……"

Thần cổ lại vang lên, Thiên giới chủ thần không đáp lại lời của Thần Nam, tỏ vẻ muốn dùng hành động thực tế cho thấy phàm nhân như hắn không thể chống lại ý chí của họ.

Nạp Lan Nhược Thủy sắc mặt lộ ra thống khổ, mái tóc dài vốn màu vàng nhạt, lúc này sáng rực như ánh mặt trời, con ngươi màu đen đã hoàn toàn biến thành màu vàng, đôi cánh trắng muốt đột nhiên chuyển hóa thành màu vàng.

Cả người phát ra một cỗ uy áp, huyết dịch của thánh chiến nhất tộc đang sôi trào.

Được xưng tụng là chủng tộc có chiến lực mạnh nhất, ngày hôm nay đã chính thức thức tỉnh hoàn toàn.

Con ngươi của Nạp Lan Nhược Thủy xạ ra hai đạo quang mang sáng rực, vẻ mặt u oán trong nháy mắt biên smất, Nàng bay lên trên không, nhanh chóng tiến vào không gian thông đạo đối mặt với Thần Nam, trong lời nói thiếu một phần chân tình, hơn một phần lạnh lùng: “Những điều trước kia, ta đã ghi khắc vào trong lòng, trở thành quý ức trân quý nhất của ta.

Nhưng mà, bây giờ ta phải đi rồi, ta là huyết mạch cuối cùng của Thiên giới thánh chiến nhất tộc, là vì chiến mà sinh, vì đấu mà sống”.

Khuôn mặt lạ lẫm này khiến lòng hắn rúng động, thiếu nữ đã không còn là Nạp Lan Nhược Thủy thuần túy nhưng vẫn giữ lại được ký ức của nàng, thành ra sau này nàng hành sự cũng khác.

Thần Nam bước lên trước bước từng bước một, nháy mắt đã đến trước người nàng.

“Thánh chiến nhất tộc, các nàng tường rằng chiến lực của mình rất mạnh mẽ ư.

Nếu như ta phá vỡ vỡ được thần thoại bất bại của các nàng, nhổ trụi thánh chiến vũ dực, ban cho nàng tiên thần chi lực của đông phương, nàng có thể biến trở lại thành Nạp Lan Nhược Thủy không?”

“Không thể nghĩ được ngày này lại đến nhanh như vậy, Chúng ta hiện tại đang là kẻ địch phải không?” Nạp Lan Nhược Thủy giọng nói lạnh như băng.

“Ta biết nàng giờ có rất nhiều kí ức, đã không phải là nàng khi xưa nữa.

bất quá không có gì, ta sẽ đánh tan kí ức thánh chiến của nàng, khiến nàng quay về như khi xưa”.

“Vậy dể xem ngươi có hay không thực lực này đã”.

Nạp Lan Nhược Thủy trên người phát ra vạn đạo kim quang, một cỗ sát khí vọt thẳng lên trời.

Thần Nam Lẳng lặng nhìn nàng, nói: “Ta từ trước tới nay không nghĩ tới sẽ giao đấu với nàng, nhưng nàng giờ không phải là Nạp Lan Nhược Thủy chính thức.

ta muốn nàng hãy quay về với con người thật của mình” Nói đến đây, trong cơ thể Thần Nam bạo phát một cỗ ma khí thao thiên.

Ma vân cuồn cuộn bao phủ hơn một nữa sa mạc.

Đám Huyền giới cao thủ ở phía xa giật mình kinh hãi đến cực điểm, bọn họ cuối cùng cũng nghe hiểu được một chút.

Thầm nghĩ Thần Nam đúng là gan to bằng trời.

“Phá trừ hắc ám, khiến cho ánh sáng gột rửa khắp mặt đất, thánh quang rọi nhân gian”.

Nạp lan Nhược Thủy ra tay trước không lưu tình phát động thần cấp cấm chú ma pháp, nguyên khí dao động mãnh liệt vọt lên chín tầng trời, quang mang chói mắt rất nhanh bộc phát ra, khiến cho mặt trời cũng ảm đạm thất sắc.

Đám Huyền giới cao thủ thầm hô không ổn.

Tất cả mọi người đều tự thi triển tuyệt học, nhanh chóng phóng đi thật xa.

Bọn họ không phải là người tầm thường, sớm đã cảm giác được khí tức đáng sợ của hai đại cao thủ, cuộc đại chiến này tất nhiên sẽ làm cho thiên băng địa liệt.

Thần cấp cấm chú ma pháp còn chưa chính thức bắt đầu, đã dẫn tới thiên phạt ở trên cao, sau đó tiếp theo quang mang chói mắt, cấm chú ma pháp Thánh diệu nhân gian chiếu khắp đại địa.

Thiên phạt dung nhập vào ma pháp khủng bố, điên cuồng oanh kích về phía Thần Nam.

Một cột sáng khổng lồ hiện lên giữa không trung, giống như nối liền từ trên trời cao thông xuống mặt đất.

Thanh thế vô cùng kinh người.

Năng lượng ma pháp khiến cho tất cả Huyền giới cao thủ đang quan chiến kinh tâm khiếp đảm.

Thần Nam căn bản không tránh né, nháy mắt đã bị cột sáng khổng lồ quán thông thiên địa nhốt vào trong.

Ở phía xa vang lên từng trận kinh hô: Kia là Thần cấp cấm chú a!

Cột sáng khổng lồ chừng mấy trăm trượng, có thể tưởng tượng được trong đó ẩn chứa uy lực khủng bố như thế nào.

Thần Nam từng đối kháng qua cấm kị thiên lôi trong Thần Vương chi kiếp, nhưng trong lúc đặc thù đó, vô tận sinh mệnh chi năng khiến hắn nhanh chóng phục nguyên.

"Soẹt."

Thần Nam bị ánh sáng mạnh mẽ chói mắt thôn phệ, đại sa mạc chấn động kịch liệt, đợi cho sau khi quang mang biến mất hồi lâu, một cái hố to xuất hiện trên sa mạc, từ trên không nhìn xuống sâu không thấy đáy.

Đám Huyền giới cao thủ nhất thời trố mắt, lẽ nào Thần Nam đã bị thánh chiến thiên sứ đánh chết rồi sao?

Bất quá, còn chưa đợi bọn họ nghĩ tiếp, một cố ma khí thao thiên bắn vọt lên.

Thần Nam như ma thần từ từ bay lên, toàn thân bao trùm màu xanh của Huyền Vũ giáp, xung quanh trôi nổi vô số thần binh bảo vật.

Hắn không thương tổn gì, Vả lại trên Huyền Vũ giáp ẩn ẩn có lôi quang lưu động.

Van trượng lôi điện tựa hồ bị nó hấp thụ toàn bộ, thần cấp cấm chú tựa hồ thành thứ để nuôi dưỡng nó.

“Xoạt xoạt xoạt…”

Một âm thanh chấn thiên vang lên, một sợi dây xích khổng lồ từ chỗ Thần Nam giống như một con mãng xà nhanh chóng lão vút lên trên không hướng về phía Nạp Lan Nhược Thủy mà cuốn lấy.

Nạp Lan Nhược Thủy vôi vàng giang thánh chiến thần dực rất nhanh bao lên trên cao, bất quá thần tác khổng lồ này tự hồ dài vô tận, Thần Nam đứng bất động giữa không trung, nhưng sợi xích vẫn không ngừng vọt lên liên miên bất tận, truy theo Nạp Lan Nhược Thủy, tạo nên từng trận ô quang, xoạt một tiếng đã trói vòng quanh người nàng.

Thần Nam rống lên một tiếng.

dùng sức kéo Nạp Lan Nhược Thủy xuống.

Cái này… đám Huyền giới cao thủ trợn mắt há hốc mồm, Thánh chiến thiên sứ chính là cao thủ cấp Thần Vương, sao lại bị Thần Nam bắt trói như thế này chứ?”

Nạp Lan Nhược Thủy kêu lên không ngừng giãy dụa, cuối cùng nàng hóa thành một đạo hồng quang thoát khỏi sự trói buộc bay lên trên không.

Bất quá, Thần Nam so với nàng còn nhanh hơn, Thần Vương Dược giương ra, xoạt một tiếng chắn phía trước của không gian thông đạo, sau đó Đại Long Đao, Liệt không Kiếm, Thạch cảm đương, Định Địa Thần Thụ, Khốn Thiên tác toàn bộ bay ra, mấy kiện bảo vật nhất tề lao về phía Nạp Lan Nhược Thủy.

Thần Nam từng muốn mượn sự trợ giúp của cấm kị thiên lôi khu trừ thần binh chi hồn trong cơ thể, thế nhưng căn bản không thể lay động được tàn hồn của mấy kiện bảo vật, ngược lại còn làm cho chúng lớn mạnh không ít, ngay cả bản thể của mấy kiện bảo vật so với trước càng tăng thêm vẻ thần dị, đã đều có thể tự do ẩn nhập vào trong cơ thể hắn, tùy theo ý niệm của hắn mà động.

Trước mắt mà nói, không nghi ngờ gì là một sự trợ lực tuyệt vời, nhưng hắn không biết trong tương lai, mấy kiện bảo vật có trở thành đại họa của hắn hay không.

Xích sắt, Long Đao, Thần Thụ, Trường Kiếm, Thạch Cảm Đương sau khi thôn phệ lực lượng của cấm kị thiên lôi, sức mạnh so với trước lại càng có uy lực hơn, hóa thành từng đạo thần quang bao vây Nạp Lan Nhược Thủy vào giữa.

Vì muốn nhanh chóng kéo Nạp Lan Nhược Thuỷ xuống, Thần Nam vận dụng toàn lực, sau khi dùng thần binh bao vây đối phương, bản thân cũng như một đạo thần quang lao lên, sau đó nhanh chóng lại gần Nạp Lan Nhược Thuỷ.

“Keng”

Kiếm quang cự đại hung hãn chém vào người Thần Nam, nhưng mà có Huyền Vũ giáp hộ thể, Thần Nam chỉ cần dùng một ma quyền là có thể đánh tan đạo quang kiếm đó.

Quyền đầu lấp lánh quang thải trong suốt không chút tổn thương.

Dù sao đó cũng là ma thể đáng sợ đã được cấm kị thiên lôi tôi luyện, Thần Vương cùng cấp khó có thể làm hắn bị thương.

Trên không quang ảnh loé lên, Nạp Lan Nhược Thuỷ triển khai công kích mãnh liệt với Thần Nam, nhưng căn bản không làm gì được hắn.

Sau một khắc, mấy đạo ma pháp công kích đều bị Thần Nam phá trừ, Đại long đao, Liệt Không kiếm, Thạch cảm đương, định địa thần thụ chặn đường lui của Nạp Lan Nhược Thuỷ.

Sợi xích sắt lại một lần nữa vây lấy người nàng.

Lần này, Thần Nam không cho nàng cơ hội tránh né, nhanh chóng lao đến, phát ra từng đạo từng đạo chỉ lực, sau đó dùng Khốn thần chỉ phong toả công lực của nàng, Nạp Lan Nhược Thuỷ bị Thần Nam bắt giữ.

“Đáng chết” từ trên cao truyền xuống một tiếng gầm phẫn nộ: “Thánh chiến thiên sứ vừa mới tỉnh thức, chiến lực chưa đạt đến cảnh giới cao nhất”.

Cùng lúc, một cỗ thần lực khổng lồ từ trên cao giáng xuống, uy áp cực đại khiến cao thủ Huyền giới ở xa kinh hãi.

Một thân ảnh cao lớn, từ từ hạ xuống, xung quanh y liệt hoả thao thiên, hoả diễm bỏng rực thiêu hồng cả phiến sa mạc bên dưới.

Phía sau y là hàng chục thiên sứ, cuộn lên từng trận mây lành, khiến y nhìn vô cùng thần vũ.

“Nhân loại đê tiện, dám đại nghịch bất đạo, kháng lại ý chỉ của chủ thần, ta là Kì Mạn, đệ đệ của Hoả thần nguyên tố Khải Kì, xuống đây chấp hành thần phạt.”

“Nói như vậy ngươi mới miễn cưỡng được tính là một chủ thần.”

Kì Mạn đại nộ nói: “Nhân loại đê tiện khoa trương kia, ngươi quá ngông cuồng đó”.

“Ha ha…” Thần Nam cười lớn: “Thiên giới chủ thần hư nguỵ kia, ngươi rõ ràng biết ta đã đạt tới cảnh giới Thần Vương, vẫn còn miệt thị ta là nhân loại đê tiện, ngươi muốn chứng minh là ngươi cường đại, hay là muốn chứng minh Thiên giới cao cao tại thượng.

Hôm nay nếu như ta không tử tế dạy dỗ tên khốn không biết khiêm tốn nhà ngươi, thì chưa chắc ngươi đã biết điều.”

“Xoẹt xoẹt”

Thần Nam vung Khốn thiên tác, đưa Nạp Lan Nhược Thuỷ vào trong nội thiên địa, sau đó quay người lại, khí thế toàn thân đột biến, cả người giống như một thanh tuyệt thế hung kiếm vừa xuất vỏ, hai mắt lấp lánh cuồng dã quang mang.

Hắn ngông cuồng cởi Huyền Vũ giáp, để nó hoá thành một thần quy khổng lồ, sau đó cùng các kiện côi bảo khác bay lên, chặn đường rút của Kì Mạn

Thần Nam lạnh lùng cười nói: “Vừa rồi ta sợ làm cho Nạp Lan Nhược Thuỷ bị thương, bó chân bó tay, hiện giờ rút cục cũng có cơ hội kiểm nghiệm sức mạnh Thần Vương rồi”.

Hắn hoá thành một đạo thần quang, phá toái hư không lao tới, ma khí ngập trời điên cuồng lan toả, toàn bộ trời đất chấn động.

“Thần hoả vĩnh hằng, hãy thiêu cháy hết mọi tội lỗi của thế gian”.

Kì Mạn niệm thần cấp cấm chú của hoả hệ, lửa đỏ rực trời giáng xuống, cát trong sa mạc bên dưới toàn bộ bị nung chảy, biến thành nham thạch cuồn cuộn chảy, có thể tưởng tượng nhiệt độ lúc này cao như thế nào.

Tất cả cao thủ quan chiến đã sớm lùi xa vài dặm, quan sát từ xa.

Thần Nam chẳng chút e dè, tiến thẳng vào trong màn lửa đỏ vô tận đó, ma khí ngập trời dũng động, chớp mắt bao phủ toàn bộ đám lửa rừng rực đó.

Lửa đỏ rừng rực giữa màn ma vân cuồn cuộn, Thần Nam trải qua thiên lôi tôi luyện cơ thể, cơ bắp trên người gần như trong suốt, lấp lánh quang mang kì dị.

Thần hoả bỏng rát không ngờ không làm gì được hắn.

Trong chớp mắt, Thần Nam vượt qua màn lửa rừng rực đó, nhanh chóng lao đến phía trươc Kì Mạn.

Một quyền hung hãn đánh ra

“Oành”

“Oẹ…”

Thần Nam có Thần Vương dực trên người, tốc độ vô cùng nhanh, dưới cái nhìn đầy vẻ không tin của Kì Mạn, một quyền đánh thẳng vào cằm hắn.

Máu tươi vọt ra, mấy cái răng trắng cũng bay theo, Kì Mạn đau khổ ôm cằm, tư thế vô cùng khó coi bay ngược ra xa.

Không chỉ các vị cao thủ Huyền giới trợn tròn mắt, các vị chủ thần trên Thiên giới mặt cũng đầy vẻ không tin nổi, không ngờ Kì Mạn chỉ một chiêu đã bị đánh văng cả răng ra, thật là khiến người ta không còn gì để nói.

“Grào…còn không mau cướp lấy, đó chính là răng của chủ thần, là bào đệ của Hỏa thần trên Thiên giới, là tuyệt phẩm dùng để luyện chế thần khí” Con rồng du côn chỉ sợ thiên hạ không loạn, ầm ĩ cả lên.

Nó gào thét như thế, làm mấy vị ma pháp sư ở tây phương muốn lao lên, nhưng cuối cùng vẫn nén được lòng tham.

“Nói đùa à.

Đó là răng của một vị chủ thần, bây giờ định cướp lấy, thật là chán sống.”

“Thật là vô dụng, lẽ nào chủ thần đều là như thế, chẳng đánh đấm được gì?” Thần Nam dũng động ma khí ngập trời, đứng giữa không trung, tay cầm nửa cái răng trắng nói: “Thật chẳng có gì thú vị”.

“Đáng chết! Dám đánh lén ta à.

Ta muốn cho ngươi thần hình câu diệt”.

Kì Mạn điên cuồng gào thét, một tay ôm lấy miệng, một tay chỉ vào Thần Nam.

Vào lúc này y triệt để phát điên, y biết rằng nếu không thể giết chết Thần Nam, thì cho dù y có bình yên trở về Thiên giới, cũng trở thành trò cười cho Thiên giới.

Không ngờ lại bị một tên cao thủ nhân loại đánh gãy cả răng, thật là truyện cưòi lớn nhất trong thiên hạ.

Còn đáng cười hơn cả chuyện lôi thần điện bị cướp nữa.

Toàn thân Kì Mạn thần hoả tràn ngập, thiêu hồng cả khoảng thiên không, là đệ đệ của hoả thần, hoả hệ pháp thuật cao thâm khó dò vô cùng đáng sợ.

Mái tóc đỏ rực tung bay, y gầm lên một tiếng rồi lao về phía Thần Nam.Trong màn lửa ngập trời, hai tay y hợp lại phát ra một thanh quang kiếm, thần quang bỏng rát thấu tận mây xanh

“Giết”

“Giết”

Thần Nam cũng gầm lên, huy động ma vân ngập trời, điên cuồng lao lên.

Tiếng va chạm kịch liệt vang vọng khắp không gian, hư không không ngừng bị phá toái, hai đại cao thủ phá khai từng đạo từng đạo không gian đại liệt phùng.

Hai người như hai đạo cầu vồng giao chiến kịch liệt, đánh từ trên cao xuống dưới đất, rồi lại từ dưới đất bay lên cao.

Cuối cùng trong màn quang mang chói mắt, phá nhập hư không

Trời cao như sụp đổ, mặt đất rung chuyển, sa mạc bên dưới như biển khơi lan toả, cuối cùng những cơn sóng cát cuộn đến tận trời, phá tan từng khoảng không gian, cát bụi vô tận che mờ không trung

Đại chiến vô cùng kịch liệt, đúng lúc mọi người nghĩ hai người rơi vào thế lưỡng bại câu thương, thì trên không trung truyền lại một trận thảm khiếu

Kì Mạn lại ôm lấy cằm, dùng một tư thế vô cùng bất nhã bay xuống sa mạc phía dưới, chục chiêc răng trắng văng vãi.

Mọi người trợn tròn mắt, chiến trường rơi vào im lặng, nhưng chốc lát đã bị Tử kim thần long phá vỡ không khí trầm lặng đó

“Grào…đấu giá thần khí tài liệu, răng của chủ thần, xin mời lại xem, không dùng thì quá phí! Grào…”

Mọi người không nhịn được, cùng phá lên cười

Trên cao, mấy vị chủ thần đứng sau cánh cửa không gian cảm thấy như mình vừa bị đấm vào mặt, tức đỏ cả mặt.

Đó…thật là quá mất mặt.

Chủ thần ở nhân gian bị người ta đấm cho gãy cả răng, thật là hài uớc, còn đâu là uy nghiêm của chủ thần.

Thần Nam triển khai Thần vương dực, giống như một ngôi sao băng lao xuống sa mạc, đuổi theo Kì Mạn đang rơi xuống.

Hai mắt kì mạn tràn đầy phẫn nộ, phá khai một khoảng không gian, phát ra vô tận tử sắc thần hoả, hận không thể lập tức thiêu Thần Nam thành tro bụi.

Nhưng mà, thần hoả nóng bỏng nhất cũng không thể làm gì được Thần Nam, ma thể do cấm kị chi lôi luyện thành thật quá đáng sợ.

Những kẻ có tu vi tương đương với hắn, mà không có thần thông đặc biệt, cản bản không làm gì được hắn.

Bất kể lửa đỏ rửng rực bủa vây, Thần Nam không chút sợ hãi, lao về phía trước, phát ra một chiêu Diệt thiên thủ.

Hắc sắc thủ chưởng khổng lồ, chu vi gần chục trượng, oành một tiếng đánh cho Kì Mạn rơi thẳng xuống sa mạc.

Giữa hình thủ chưởng khổng lồ in trên mặt đất, là một lỗ hổng hình người.

Tiếp theo, Thần Nam thuận tay phát ra một chiêu cầm long thủ, nhanh chóng kéo Kì Mạn lên trên, dùng lực hất lên trên không, sao đó lại dùng diệt thiên thủ giáng thẳng xuống đất.

“Bùm”

Kì Mạn lại một lần nữa bị đánh rơi thẳng xuống sa mạc.

Chủ thần đáng thương bị oanh tạc liên tục

“Đáng chết”

Kì Mạn giận dữ cực độ, sau khi lao ra khỏi sa mạc, vận dụng thần lực phá khai không gian, hai đạo không gian đại liệt phùng giao nhau giáng thẳng về phía Thần Nam.

Kì Mạn đã nhìn ra, ma pháp năng lượng không thể ảnh hưởng tới Thần Nam, chỉ có thể dùng chiêu không gian trảm đáng sợ này mà thôi.

Nhưng mà, sự cường hãn của ma thể của Thần Nam vượt quá dự tính của y.

Lực lượng không gian đó cũng không gây ảnh hưởng gì đối với cơ thể hắn.

“Bụp”

Lại một lần nữa bị Diệt thiên thủ đánh bay xuống sa mạc, Kì Mạn chán nản, thật là quá mất mặt, chủ thần cao quý không ngờ lại bị người ta điên cuồng đánh đập ở nhân gian.

Sự tình đáng sợ hơn còn ở phía sau, sau khi Thần Nam kéo Kì Mạn từ dưới sa mạc lên, hắn đem chủ thần Thiên giới này làm bao cát, quyền cước liên miên, phút chốc đánh cho vị chủ thần anh tuấn tiêu sái trở thành mặt mũi thâm phù.

Điều này….các Huyền giới cao thủ ở phía xa không dám tin vào mắt mình nữa, điều này có thể thật sao? Đó là một chủ thần trong truyền thuyết mà.

Mấy vị chủ thần đứng trong cánh cửa không gian, đều xấu hổ đến phát khóc

“Thần nói, cái thế giới này thật quá điên rồ”.

Long bảo bảo thấp giọng lầm bầm: “Lẽ nào ta thực sự có thể…thưởng thức món cánh chủ thần nướng”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.