Thần Mộ Ii

Chương 178: Tình Cũ Khó Quên




Hôm nay, trong Đạm Đài tiên cảnh tập trung vô số người.

Có cả nhân tu và thú tu, khắp nơi trong thánh cảnh đều là nhân ảnh, không ai rõ rút cục là có bao nhiêu người.

Tiên cảnh bình thường yên bình tĩnh lặng giờ đầu người lúc nhúc, thịnh hội trăm năm mới có 1 lần rất khó gặp này, có vô số người tham gia hơn chục lần.

Đạm Đài tiên tử lĩnh ngộ chân đế, đối với tu giả mà nói thực sự là côi bảo.

Mỗi lần giảng đạo luận pháp, đều tập trung vô số cường giả.

Nhưng tiên cảnh sôi nổi ồn ào, sau khi tiên nhạc vang lên, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Các tu giả hướng con mắt ngưỡng mộ về phía toà quỳnh lâu ngọc vũ trên không trung, dưới khí chất của tiên tử bạch y, mỗi người đều tự cảm thấy hổ thẹn cho tấm thân ô uế của mình.

Dung nhan thanh lệ tuyệt luân, đôi mắt như nước mùa thu, làn da trắng như tuyết, suối tóc dài đen nhánh, dáng người thon thả gợi cảm.

Đây thực sự là 1 nữ tử đẹp như mộng như ảo, toàn thân phát ra 1 cỗ linh khí, trí tuệ trời đất dường như tập trung vào đây.

Tư dung tuyệt đại này hàng ngàn năm qua đã truyền đi khắp thiên giới, Vô tình không hiện thân, còn ai có thể sánh cùng? Đây là quan điểm chung của tất cả mọi người.

“Quả thật là mai cốt cách, ngọc tinh thần, trải qua bao nhiêu năm tháng, không ngờ chẳng hề lưu lại một dấu vết nào trên thân thể nàng ta.

Tài nữ năm xưa như một ngôi sao sáng bay qua bầu trời Tiên Ảo đại lục, không ngờ lại chẳng hề có chút thay đổi nào, vẻ đẹp, trí thông minh vẫn như xưa …” Thần Nam nhủ thầm, âm thanh nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

Trong Đạm Đài tiên cảnh, thú tu vô số, những kẻ có thân hình to lớn như cự điểu nhiều không đếm xuể, Thần Nam không lo lắng đứng cùng nó sẽ gây chú ý với Đạm Đài Tuyền.

Tử kim thần long thở dài: “Thật là 1 tuyệt đại giai nhân, giờ phút này ta thật muốn vứt bỏ thân thể thần long để làm người.” Con rồng du côn than lên những lời tự đáy lòng, tuyệt đối không phải là những lời nói đùa.

“A, nữ thần sắc đẹp tại thượng, ta và Đạm Đài Tuyền đồng tại!” Đôi mắt tiểu long sáng rực, chớp chớp.

Tiểu phượng hoàng sớm đã ngây ngất, nhỏ giọng nói: “Đẹp quá, không ngờ trong thiên hạ lại có 1 nữ tử như vậy sao …”

Thần Nam thở dài 1 tiếng, rời khỏi nơi đó.

Hắn không có tâm trạng nào nghe Đạm Đài Tuyền giảng đạo luận pháp.

Hiện giờ hắn tuyệt đối không thể giáp mặt với Đạm Đài Tuyền, hắn dùng tinh thần dao động nói với Tử kim thần long, sau khi thịnh hội tan, hãy tới chân núi cách đó 3 dặm tìm hắn.

Âm thanh như tiếng trời của Đạm Đài tiên tử vang lên trong tiên cảnh, đám đông tu giả vừa nghe vừa không ngừng gật đầu, dường như mỗi người đều có thu hoạch.

“Không ngờ sau hàng vạn năm, ta lại có thể cùng nàng ta trùng phùng, chỉ là lúc này cho dù có đứng trước mặt nàng ta, e là nàng cũng sẽ không còn nhận được ra ta, vạn năm bằng ngàn vạn kiếp luân hồi, trong cuộc đời đẹp đẽ dài lâu của nàng, ta bất quá chỉ như 1 cái chớp mắt mà thôi.”

Thần Nam có chút cảm khái, hắn rời khỏi Đạm Đài tiên cảnh, một mình đứng dưới chân núi, nhìn về thánh cảnh yên bình phía xa.

“Nếu nàng biết ta còn sống, hơn nữa đã lên tiên giới, nàng có giết chết ta không?” Thần Nam nghĩ tới điều này, trong lòng đột nhiên lạnh toát.

“Khi thực lực còn chưa thể đối phó với nàng, dù nàng đã quên ta hay chưa thì cũng tuyệt đối không để bị nàng phát hiện, nếu không ta có thể chết mà chẳng có chỗ chôn.”

Nơi này, tuy đã cách xa Đạm Đài tiên cảnh, nhưng vẫn có hoa thơm chim hót, dòng suối xanh biếc chảy qua chân núi, róc rách hoan ca.

Thần Nam ngồi lặng im hồi lâu, hắn đang nghĩ xem làm thế nào để mạnh lên, để sau này có thể đối phó với Đạm Đài Tuyền, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chẳng có biện pháp gì.

Một vạn năm khổ luyện, 1 vạn năm cách biệt, rút cục Đạm Đài Tuyền mạnh tới cỡ nào, hắn không đoán được.

Đúng lúc này, một giọng nam tử như có từ tính vang lên phía sau Thần Nam: “Huynh đài sao lại ngồi 1 mình ở đây? Không đi nghe thiên đạo đại pháp sao?”

Thần Nam quay đầu nhìn, thấy 1 nam tử chân trần, mặt nở nụ cười xán lạn, đang men theo suối đi ngược lên.

Nam tử này trông như mới hơn hai mươi tuổi, mái tóc đen dài như dòng thác thả xuống một cách tự nhiên.

Mặc dù chân trần, nhưng nhìn rất hài hoà tự nhiên, bạch y như tuyết, khí chất toả ra có phần giống với Đạm Đài Tuyền, phong tư tuyệt thế, nếu như đứng cùng Đạm Đài Tuyền, thì thực giống như 1 đôi người ngọc.

Thần Nam nhẹ nhàng cười nói: “Lần này đến, trong tâm có chút loạn, e rằng khó mà ngộ được điều gì, cho nên không tới nghe diệu âm của tiên tử, không biết tại sao huynh đài đây cũng không tới nghe Đạm Đài tiên tử giảng đạo luận pháp?”

“À …” Nam tử thanh niên cười nhẹ, nói: “Ta tư chất ngu ngốc, khó mà ngộ được những diệu lí của tiên tử, chi bằng ở đây thưởng thức sự mát mẻ của dòng suối.”

Không hiểu tại sao, nhìn thần thái tự nhiên của nam tử trước mặt, tim Thần Nam đột nhiên đập mạnh, dường như nam tử thanh niên trước mặt vô hình chung toả ra 1 khí thế trầm trọng như núi, làm cho hắn đột nhiên thấy khó thở.

Nhưng mà, dù cho thăm dò thế nào, hắn cũng không phát hiện ra dấu tích chân nguyên lưu chuyển trong cơ thể nam tử đó.

Thần Nam đã hiểu, khí thế trầm trọng mà hắn cảm thấy, hoàn toàn là do linh hồn trực giác, nếu như là những cường giả khác, căn bản là sẽ không cảm nhận được cảm giác áp bức của nam tử đối diện.

Hắn thầm kinh hãi, nam tử không rõ danh tính này, tu vi chỉ thể dùng 1 từ “đáng sợ” để hình dung, dường như cũng không kém nhiều so với Đạm Đài Tuyền trong tiên cảnh.

Đây rút cục là ai? Thần Nam trong lòng cảm thấy vô cùng chấn kinh.

“ Ha ha … xem ra chúng ta có nhiều điểm giống nhau, khi tiên tử đang giảng đạo thì đều ngồi 1 mình ngoài tiên cảnh.” Nam tử hạ giọng: “Tiểu đệ là Vương Chí, có thể thỉnh giáo danh tính của huynh đài không?”

Vương Chí? Trong lòng Thần Nam chấn động kịch liệt, hai ngày trước hắn vừa thu thập mấy đệ tử chân truyền của Đạm Đài phái, bọn họ chẳng đã nói Đạm Đài Tuyền tại thiên giới thu nạp đại đệ tử tên là Vương Chí, lẽ nào người thanh niên trước mắt chính là đệ tử thân truyền tại thiên giới của Đạm Đài Tuyền?

Nhìn thấy khí chất như thần kia, Thần Nam khẳng định, hắn thanh niên kia 8, 9 phần là đại đệ tử của Đạm Đài Tuyền, chả trách tu vi của hắn đáng sợ như vậy, làm linh giác của

Thần Nam cảm thấy như có 1 cự thú viễn cổ đang ở bên cạnh.

“Tiểu đệ Thần Trung.” Thần Nam nói 1 cái tên giả, đã đoán ra đối phương có thể là đại đệ tử thân truyền của Đạm Đài Tuyền nên hắn phải dùng tên giả để tránh phát sinh sự việc ngoài ý muốn.

Hai bên sau khi báo danh xong, thì cũng không ai nói gì, lúc này chỉ còn tiếng chim líu lo và tiếng suối chảy róc rách.

Không biết bao lâu sau, tiếng ồn ào của đám người trong Đạm Đài tiên cảnh lại vang lên, Đạm Đài tiên tử cưỡi trên đám mây lành, cùng với toà quỳnh lâu ngọc vũ dần biến mất trong tiên cảnh.

Lúc này Vương Chí đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía Đạm Đài tiên tử biến mất, thở dài 1 tiếng, trong mắt hiện lên vẻ mê loạn và thất lạc.

Đây là ..

Thần Nam đột nhiên hít phải luồng khí lạnh … yêu sư phụ ư?

Sau đó khá lâu, 2 mắt của Vương Chí mới hồi phục lại thần sắc, nhìn Thần Nam một cái, rồi cáo biệt.

Không lâu sau đám Tử kim thần long cũng tới nơi, tiếp tục ngồi lên lưng cự điểu, bay về hướng Vô tình giới.

Trùng phùng ngoài ý muốn với Đạm Đài tiên tử, trong lòng Thần Nam cảm khái vô hạn, hắn có 1 trực giác rằng, không lâu nữa giữa 2 người sẽ phát sinh mối liên hệ phức tạp, cho đến khi chính diện đối kháng.

Nhưng nghĩ tới sắp gặp được Vũ Hinh, đầu óc hắn từ từ trùng xuống, chỉ còn hình ảnh Vũ Hinh cùng hắn tương phùng năm xưa không ngừng ẩn hiện.

Qua 2 ngày bay, cự điểu cuối cùng cũng đưa đám Thần Nam tới Vô tình giới trong truyền thuyết.

Khu vực này có chu vi khoảng 100 dặm.

Cự điểu bay tới ngoại vi Vô tình giới liền nhất định không chịu tiến thêm nữa, dường như thế giới hoa thơm chim hót này giống như 1 địa ngục vậy, làm nó sợ hãi muốn trốn.

Thần Nam không làm khó nó, để nó vỗ cánh bay đi.

Nhưng cự điểu bay trên không trung 1 vòng, liền hạ xuống nói: “Thượng tiên xin hãy cẩn thận.

Thiên giới truyền ngôn “Vô tình tiên tử tối vô tình”, không phải là truyền thuyết, mà là sự thật.”

“Ta biết rồi!” Thần Nam sải bước tiến về phía sơn cốc hoang dã tràn ngập hoa tươi.

Tử kim thần long, Long bảo bảo và Tiểu phượng hoàng muốn đi cùng nhưng bị Thần Nam trịnh trọng ngăn cản.

Hắn không biết người trong sơn cốc kia có phải là Vũ Hinh thật không.

Nếu Vô tình tiên tử trong truyền thuyết và Vũ hinh trong kí ức của hắn quá khác biết, thì hắn không muốn 3 con thần thú cùng hắn mạo hiểm.

Hương hoa thơm ngát, thấm đẫm lòng người, cảnh sắc nơi đây không kém Đạm Đài tiên cảnh, đi xuyên qua sơn cốc, phía trước là 1 hồ nước xanh trong như lam bảo thạch, các loại kì hoa dị thảo điểm xuyết ven hồ, nhìn về phía xa, trên 1 đỉnh núi xanh như ngọc là những toà đình đài lâu các, mây mờ bao phủ, chỉ nhìn thấy dáng vẻ mờ mờ ảo ảo nhưng càng thần bí và mỹ lệ.

Thần Nam không có tâm trí đâu tận hưởng cảnh đẹp trên đường, đôi mắt hắn chỉ hướng về phía toà quỳnh lâu ngọc vũ phía xa, nếu Vũ Hinh thực sự ở đây, thì không còn nghi ngời gì nữa, nàng đang ở trong tiên điện giống như thiên cung kia.

Vô tình giới, Vô tình tiên tử tối vô tình!

Truyền ngôn này là thật ư?

Thần Nam trong lòng đau khổ, hắn tình nguyện vứt bỏ đi sinh mạng mình cũng không muốn nữ hài đã từng là 1 người thuần khiết lương thiện kia trở thành 1 kẻ giết người tay nhuốm đầy máu tanh.

Truyền thuyết nói rằng có rất nhiều người đã bỏ mạng tại đây, không ai còn sống mà ra khỏi Vô tình giới.

Nghĩ tới điều này, trong lòng Thần Nam cảm thấy đau đớn vô cùng.

Nhưng mà, hắn lại không nhìn thấy bất kì bộ hài cốt nào, không cách nào chứng minh rằng có vô số cường giả đã vẫn lạc tại đây.

Tại vùng đất đặc thù do sơn cốc, hồ nước, sườn núi, đỉnh núi, thiên cung hợp thành, tất cả đều mỹ lệ, làm cho người ta nhầm tưởng đang đi vào một cõi thiên đường.

Gió nhè nhẹ thổi, cuối cùng cũng thổi tan đám tiên vụ đang bao phủ đỉnh núi, để lộ ra toà quỳnh lâu ngọc vũ, đồng thời 1 nữ tử thanh lệ thoát tục, tuyệt mĩ tới cực điểm cũng hiện ra trên đỉnh núi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.