Thần Mộ 2

Chương 373: Thiên giai xuất quan




"Y Y, đợi đã, đừng nhanh thế…" Một tiểu đồng chừng hai tuổi, cặp mắt đen ngập tràn linh khí, mái tóc dài trên đầu tung bay theo gió, ngũ quan tinh tế khiến nó xinh xắn khả ái đang chạy tung tăng.

Phía trước là một tiểu nữ hài cũng xinh đẹp như được điêu khắc từ thần ngọc, toàn thân phát ra linh khí, chiếc váy lất phất trong gió đang cao hứng chạy như bay.

"Không Không ca ca, mau lên, mau lên." Tiểu nữ hài liên tục quay lại giục, tóc mai dịu dàng phất lên.

Nếu có người thấy hai tiểu đồng chưa sạch hơi sữa đang đạp hư không, lắc lư chơi đùa nhất định sẽ kinh hãi ngã lăn ra đất.

Cả hai xinh đẹp hơn tiểu thiên sứ, đượm linh khí hơn tiên nhân khiến ai nấy kinh hãi, con cái nhà ai nhỉ? Mới sinh ra chưa lâu đã bay được lên không, quả thật khó tin.

Hai tiểu đồng bay lên tầng không Thiên giới, hai tiên nhân bay qua nhìn thấy, há hốc mồm kinh hãi, suýt nữa rớt xuống.

Hồi lâu sau một người mới bình tĩnh lại: "Con nít còn hơi sữa…lại…biết bay!"

Một người khác cũng hồi lâu mới lên tiếng được: "Đúng là không thể tưởng tượng."

"Ồ, xin chào hai vị thúc thúc." Tiểu nữ đồng Y Y lắc lư bay tới.

Không Không bám theo, cất lên giọng nói ngây thơ: "Xin hỏi hai vị có biết Tiểu lục đạo ở đâu chăng?"

Hai vị tiên nhân vừa trải qua muôn vàn suy tính, định bắt hai hài đồng về làm đồ đệ, những đứa nhỏ linh tuệ thế này đúng là lương tài mĩ chất khó kiếm, nếu thu được làm y bát truyền nhân, khác nào gặp được cơ duyên cực lớn.

Nhưng vừa nghe chúng hỏi, họ lập tức tỉnh ngay, suýt nữa ngã xuống vì kinh hãi. Tiểu lục đạo là chốn nào? Ngay cả những thần linh thực lực siêu cường cũng không dám ơ hờ tiến vào, hai tiểu đồng lại dám hỏi, không cần nghĩ cũng biết gia thế của chúng không thể trêu vào.

Để tránh rắc rối, hai tiên nhân lắc đầu, nhanh chóng dông thẳng.

"Không ai biết…"

Hai nhóc tỳ nhăn nhó nhìn nhau.

"Ta nghe nói hình như ở Nhân gian giới…"

"Đi mau, nếu không lại bị bắt về."

Thần Nam không biết hai hài đồng đang bước trên con đường tìm Tiểu lục đạo, hướng về nơi hắn tàng thân. Lúc này hắn bị dây mây quấn quít, liên tục truyền cho sức mạnh của Sinh Mệnh nguyên tuyền.

Không cần hắn ra sức, dây mây tự động đưa sức mạnh vào thể nội hắn, tuy chậm nhưng mỗi thời mỗi khắc, sức mạnh đều tăng lên, cảm giác của kiểu thu hoạch này khó nói ra.

Hắn muốn ngủ, đợi đến lúc thích hợp sẽ thu thập dây mây nhưng lại phát hiện không thể nhắm mắt, kiểu gì cũng giữ được trạng thái tỉnh táo.

Lúc đó, hắn thấy cổ thuẫn Thạch Cảm đương đã gộp mấy mảnh vào làm một, cùng Huyền Vũ giáp, Khốn Thiên tác bay tới, quay quanh mình tựa hồ muốn quay lại thân thể, nhưng bị dây mây ngăn lại, không cho đến gần.

Ở xa hơn, hắn thấy Thần Vương dực của Đại Bằng Thần Vương tặng cho, kim quang mờ mờ liên tục lưu động, dừng lại trên mặt hồ.

Ngoài xa nhất là một hồn ảnh cao lớn đứng trên không, hắc ảnh ẩn trong bóng tối, tay cầm một binh khí hình người, hoàn toàn bất động.

Dù quanh Sinh Mệnh nguyên tuyền sáng rực thần quang nhưng cũng không chiếu đến hắc ám không gian của hồn ảnh đang đứng lặng như hóa thân của Thần Nam.

Đột nhiên hồn ảnh gầm lên khe khẽ, lao xuống tiểu hồ, biến cố này khiến Thần Nam đang bị dây mây quấn kinh hãi, mở thiên mục quan sát.

Nước hồ tràn lên, sinh mệnh quang huy sáng lóa, hồn ảnh cầm binh khí hình người khuấy động thành những cơn sóng lớn.

Nước hồ quả thật bị hồn ảnh hất văng lên cao, Thần Nam chợt thấy cảnh tượng dưới đáy hồ, thần tình đờ ra, cơ hồ không dám tin vào mắt mình.

Sinh mệnh nguyên khí kịch liệt dao động, vô tận thần quang chiếu sáng, nước hồ không ngừng tràn lên, đáy hồ hiện ra. Lần này, Thần Nam nhìn rõ, lần trước không phải ảo giác mà đáy hồ thật sự có mấy bộ hài cốt.

Trên hài cốt là hai hồn ảnh mờ mờ đang múa may, hồn ảnh của Thần gia lão tổ cầm binh khí hình người đang xung đột với họ.

Thần Nam hít sâu một hơi khí lạnh, quả thật cổ quái đến cực điểm!

Mấy bộ hài cốt kia có lai lịch thế nào? Vì sao chìm trong Sinh Mệnh nguyên tuyền? Dựa vào cảm giác hắn biết đó là những nhân vật lai lịch cực lớn.

Tiểu hồ không ngừng rung lên, sau cùng hình như không xảy ra chiến đấu kịch liệt, hồn ảnh Thần tổ lặng lẽ rời khỏi tiểu hồ, đứng trên tầng không, bất động nhìn Sinh Mệnh nguyên tuyền.

Thần Nam cực kỳ kinh hãi, hắn biết mấy bộ hài cốt nhiều khả năng do Thần bí thanh niên trong Thần Ma lăng viên thả vào.

Thời gian qua cực nhanh, lại ba tháng nữa trôi đi, Thần Nam cảm giác dây mây vẫn không ngừng đưa sức mạnh lên nhưng tốc độ ngày càng chậm, tu vi của hắn đứng nguyên, không tiến bộ thêm nữa.

Đương nhiên, hiện tại hắn đã là một thiên giai cao thủ.

Nhưng đã lên đến tu vi này, muốn tiến thêm một bước vô cùng khó khăn.

Sau cùng hắn vận dụng sức mạnh bản nguyên của thời không, phân giải thân thể định thoát khỏi dây mây trói buộc. Nhưng hắn lại kinh hãi nhận ra, mớ dây mây như một tấm lưới vô hình, cấm cố cả vùng phiến không gian, dù thân thể và linh hồn hóa thành hào quang cũng không thoát được.

Hết cách, hắn đành men theo đường rễ để thoát đi. Nhưng đi ngược chiều kiểu này gặp phải trở lực cực lớn.

Như một người tầm thường bơi ngược sông.

Hiện tại hắn đã phân giải thân thể, sức mạnh tách thành hơn trăm dòng du động trong mớ dây mây, thêm một bước lại gian nan hơn, cảm giác không thể chống nổi. Mất ba ngày phí lực, hắn mới từ rễ mây thoát ra, tiến vào tiểu hồ, nhanh chóng hợp lại thân thể. Hắn không nén được ngẩng mặt lên hú vang, sức mạnh hùng hậu từ thân thể toát ra, sức mạnh của tàn hồn đã triệt để quay về, hắn đã là thiên giai cao thủ chân chính.

Cảm giác của kẻ mạnh khiến hắn dấy lên hào tình năm xưa, hiện tại dù không dẫn động bát hồn lên cũng là một thiên giai cao thủ hàng thật giá thật.

Thân thể hắn bùng lên trận trận bảo quang, mỗi tấc da thịt tràn lên sức mạnh, khẽ vận lực, từ thân thể đã vang lên tiếng phong lôi. Đó là nguyên khí hùng hồn, sức mạnh chân chính của thiên giai.

Cùng lúc, hồn ảnh của Khốn Thiên tác, cổ thuẫn, Huyền Vũ giáp cho đến Thần Vương dực đều tiến vào thân thể hắn, riêng hồn ảnh Thần tổ lại lóe sáng, không nhập vào.

Đoạn hắn lặn xuống hồ, nhìn thấy mấy bộ hài cốt trong làn nước cùng hai, ba đạo tàn hồn. Trừ cảm giác tất cả cực mạnh ra, hắn không thu được thêm tin tức gì, thử truyền dao động tinh thần vào nhưng đối phương không phản hồi.

Sau cùng hắn ngoi lên, quyết định rời đi, hiện tại phải giải quyết vấn đề của Vũ Hinh và Thần gia bát hồn.

Lúc đằng không bay lên, hắn ngẩn ra. Phát hiện trong mớ dây mây có một hồn ảnh không thật rõ ràng nhưng diện mạo giống hệt hắn.

"Chết tiệt, sao lại xuất hiện thêm một kẻ?" Hắn bực dọc, nhưng kiểm tra cẩn thận lại thân thể, tịnh không thấy sức mạnh tiết ra. Nhìn sang hồn ảnh mờ mờ, sắc mặt hắn biến chuyển liên tục, không thể đoán được vì sao lại như vậy.

Sau cùng, hắn cất mình ra đi.

Xuyên qua sa mạc, qua vùng vạn hồn giãy giụa…sau cùng hắn tới hỗn độn chi môn và bay ra, liên tục phi hành mấy ngày liền trong hư không vô tận, hắn kinh dị phát giác có tới chín đạo hỗn độn chi môn!

Phía sau mỗi một đạo hình như đều là không gian mênh mông, lần này hắn mời vào một hỗn độn chi môn đã có nhiều biến cố như thế, thật khó tưởng tượng tám cánh cửa kia còn có những bí mật gì.

Cứ phi hành cực tốc tong không không cho đến lúc hào quang lóe sáng trước mắt, hắn đã ra khỏi Thần ma đồ, xuất hiện tại không gian của Thời Không đại thần. Vòm trời xanh ngắt, hoa cỏ thơm tho, cảnh vật chân thật nơi ngoại giới đập vào mắt hắn.

Đồng thời, Thần ma đồ khẽ lắc, chỉ thấy một đạo tàn ảnh loé lên, nhập vào thân thể hắn.

Trong vùng thiên địa này, hắn có cảm giác chính mình hóa thành thiên địa, ẩn ước như thiên nhân hợp nhất! Khẽ động là vùng thiên địa vang lên tiếng sấm, gió nổi mây vần, sức mạnh khó tưởng tượng nổi trong thân thể tràn ra mãnh liệt.

Đó là sức mạnh thiên giai chân chính, nối với thiên địa, hoàn toàn thuộc về bản thân hắn.

Hắn rảo bước rời khỏi không gian của Thời Không đại thần, vượt qua sa mạc giam giữ Thất Tuyệt thiên nữ rồi xuất hiện trong Huyết hải.

Một sát na sau hắn lại rời khỏi Huyết hải, phá toái một không gian thông đạo, hiện thân trên bờ biển.

Men theo lối cũ mà trở về, thần thức hùng hậu phủ kín không gian trước mặt, chợt cảm giác thấy dao động sinh mệnh huyết mạch tương liên với mình.

Thiên giai đại thần thông thi triển ra, thoáng sau hắn đã hiện ngoài trăm dặm.

Bnh rực rỡ vô cùng, từ xa nhìn lại chỉ thấy một màu đỏ rực, một tiểu nữ đồng chừng hai tuổi đang tung tăng chân sáo trong rừng hoa, tay cầm một đóa hoa đỏ như lửa.

Thần Nam kinh ngạc, hài tử nhà ai lại chạy đến tận đây? Hơn nữa lại quá lớn mật, dám cầm tử vong chi hoa, coi như đang hái một loại hoa tầm thường.

"Ồ, ngươi là ai?" Tiểu nữ đồng phát hiện có người đến gần bèn ngoảnh lại, lộ ra gương mặt xinh xắn, mái tóc mai buông dài, cặp mắt to đầy linh khí, liên tục hấp háy, khuôn mặt trắng muốt như phấn dồi, hệt như một con búp bê sứ, khả ái cực điểm.

Thần Nam thoáng xúc động trong lòng, cảm giác nữ hài này khả ái quá, muốn lên ôm cô bé. Cảm giác huyết mạch tương liên càng xáo động, hắn chợt thấy như có ảo giác đó là con gái mình, cảm giác kì dị khiến hắn ngây ra.

"Ngươi thật ra là ai? Sao đột nhiên xuất hiện ở đây? Có biết Thần Nam đại hiệp ở đâu không?" Tiểu nữ đồng xinh xắn nhìn hắn không chớp, xem ra dúng là tiểu quỷ, lại đang động não.

Nghe đến bốn chữ "Thần Nam đại hiệp", hắn không biết nên khóc hay cười, thần linh lại có kiểu cưng hô thế nữa sao, bèn cười bảo: "Ta là Thần Nam…"

"Lừa gạt! Thần Nam đại hiệp không giống ngươi." Khóe miệng tiểu nữ hài mỉm cười, lộ ra hai núm đồng tiền nhỏ xíu, khả ái, tung tăng chạy tới hỏi: "Thần Nam đại hiệp có phương thiên họa kích, ngươi có không?"

"Có, ta lấy cho cháu xem." Thần Nam thấy cô bé khả ái, trong lòng cũng có ý nghĩ chứng minh, bèn đem phương thiên họa kích đưa ra.

"A, là thật." Tiểu nữ đồng xinh xắn kêu lên kinh ngạc rồi quăng đóa Bỉ Ngạn hoa xuống, nhảy vọt tới, ôm lấy cổ Thần Nam, gọi to: "Phụ thân…"

Thần Nam ngẩn người, tiểu nữ hài này thật xinh xắn khả ái, hắn vẫn hi vọng mình có một cô con gái như vậy nhưng chỉ là nghĩ, hiện tại…sao là thật được?

"Cháu…thật ra còn cái nhà ai mà nghịch thế?" Hắn ngây ngô hỏi.

"Hi hi…" Tiểu nữ đồng thoạt nhìn là thấy ngay tính cách lanh lợi, ranh mãnh, mắt ánh lên nét thông minh: "Phụ thân quả thật không biết con, Y Y thật đau lòng…."

Thần Nam tắt tiếng.

"Hi hi…phụ thân xem đi."

Tiểu nữ hài khả ái ôm chặt cổ hắn như tiểu thụ hùng chợt hiện lên một hư ảnh thần thụ, đoạn hóa thành hình thần cung.

"A!" Thần Nam cả kinh, đoạn lẩm bẩm: ".Y…Y Y…"

"Đúng rồi, tên đó do mẫu thân đặt."

Đúng là con gái hắn! Cảm giác huyết nhục tương liên không sai, Hậu Nghệ cung vốn trong nội thể hắn là chứng minh rất tuyệt, nhưng hắn không tài nào nghĩ ra cô bé được sinh ra thế nào.

Chợt hắn nhớ đến một khả năng, sau khi Mộng Khả Nhi và Đạm Đài Tuyền dung hợp thất bại, Long Nhi bất ngờ chuyển sang thân thể Đạm Đài Tuyền. Rồi Thái cổ quân vương Tùng Tán Đức Bố dùng Tình Nhân hoa đối phó với hắn và Mộng Khả Nhi, những ngày đó đúng là phong lưu hoang đường. Lẽ nào Y Y từ đó…

Đoán như vậy rất có lý, sau này Mộng Khả Nhi và Đạm Đài Tuyền lại dung hợp để Long Nhi quay về… nghĩ thôi mà Thần Nam cũng thấy hoang đường, lẽ nào Long Nhi quay lại còn Đạm Đài Tuyền thay Mộng Khả Nhi hoài thai Y Y?

Hắn cảm giác mặt đỏ dần, vô cùng lúng túng nhìn con gái. Giờ hắn đã hoàn toàn tin rằng đó là cốt nhục của mình. Bất quá thời gian cô bé được hoài thai quá lâu, những mười mấy năm.

Cô bé cười hi hi nhìn hắn, tựa hồ đoán được hắn nghĩ gì, đối diện với cô con gái tinh linh cổ quái, hắn không được tự nhiên hỏi: "Y Y, mẹ con khỏe không?"

"Hi hi, hai vị mẫu thân đều khỏe."

Hỏng rồi, lại bị tiểu quỷ bắt được tẩy, Thần Nam cười hắc hắc, không tiện hỏi thêm.

"Phụ thân, mau đi cứu ca ca, huynh ấy bị tiểu ác ma cưỡi bạch hổ bắt đi." Y Y tỏ vẻ ngượng ngập: "Con khó khăn lắm mới chạy thoát."

"Long Nhi bị bắt?" Thần Nam cả kinh.

"Không phải, là Không Không ca ca, hiện tại bên ngoài rất hỗn loạn, nhiều người đang đánh nhau."

"Không Không? A!" Thần Nam lắc lư người, suýt nữa ngã ngửa, lại…có thêm một đứa con trai nữa.

"Đúng, là Không Không ca ca cùng sinh ra với con." Tiểu nữ đồng cười hi hi nhìn hắn, nhìn kiểu gì cũng thấy giống một tinh linh quỷ.

Thần Nam đã hiểu, là nhi tử đã hấp thu sức mạnh của Liệt Không kiếm.

"Ca ca bị bắt sao con lại không nóng ruột?" Thần Nam hỏi tiểu tinh linh.

"Vì con biết họ tạm thời không dám làm gì ca ca, hơn nữa con không đủ sức cứu. Họ đang ở ngoài, con muốn đào tẩu tìm người giúp nhưng không được, đành ở đây đợi phụ thân, con và ca ca rời nhà mấy tháng đi tìm phụ thân. Ài, phụ thân có tìm được nước hoa quả ở đâu không, con đói rồi…" Tiểu Y Y chép chép miệng, nhìn hắn với vẻ đáng thương.

Đứa con này….đúng là lắm chuyện, lại nghịch ngợm bỏ nhà đi, đúng là hai tiểu quỷ chuyên quấy nhiễu người khác. Thần Nam hái mấy tiên quả trong nội thiên địa cho cô bé rồi ôm lấy, lướt ra ngoài.

Quả thật có không ít người đang ở ngoài Vĩnh hằng sâm lâm.

Thần Nam mò ra, quan sát kĩ, thần tình ngẩn ngơ, lại thấy Tiểu Thần Hi nhiều năm không gặp, hình như cô bé bị người ta cấm cố trên không trung, không thể động đậy.

"Đáng chết, Đức Mãnh ngươi khinh người quá." Thần Nam điên tiết, thi triển sức mạnh bản nguyên của thời không, thoát chốc biến mất rồi xuất hiện trên đỉnh đầu Đức Mãnh đang ẩn hình, không khách khí gì đập chân xuống.

Đức Mãnh cảm giác không ổn, ngầng lên nhìn chỉ thấy hai bàn chân càng lúc càng lớn ấn xuống mặt.

"Mẹ nó chứ, ta #%…" Y suýt nữa ngất xỉu.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.