Satsuki từ từ tiến tới phía phòng chờ nơi những người vừa chiến đấu nghỉ ngơi hoặc trị thương. Trong vòng đầu, cả năm thí sinh đều lọt qua bao gồm cả Nagashi Ichiro với quái vật cấp S. Cậu vừa đi vừa tự hỏi xem đó là người thế nào, vì quái vật cấp S không phải là thứ mà con người thích hạ là hạ được. Mở toang cánh cửa phòng chờ, Satsuki làm mọi người chú ý, ai cũng nhìn cậu kinh ngạc. Cậu liếc nhìn, ánh mắt đọng lại trên một gương mặt quen thuộc. Đó là Ichiro, không hiểu sao cậu thấy quen lắm, như thể đã gặp ở đây đó rồi. Người qua đường chăng? Cậu không nghĩ nhiều nữa mà đi tới trước mặt Ichiro. Cậu ta thấy vậy bèn hé miệng cười giơ tay chào hỏi.
“Chào! Tên tôi là Nagashi Ichiro. Lâu rồi không gặp!”
“Chào cậu, tôi là Hayashi Satsuki, vậy là trước đây ta có gặp nhau à? Cho tôi xin lỗi đã không nhớ ra cậu nhé!”-cậu đưa tay lên gãi đầu, ngượng ngùng thủ thỉ.
“Không sao, dù gì ta cũng mới chỉ gặp một lần. Chỉ có cậu gây ấn tượng với tôi còn tôi thì không. Quên quên nhớ nhớ nó là chuyện thường tình. Ngồi xuống đây, ta nói chuyện tiếp!”
Ichiro vỗ ghế ra hiệu, Satsuki vui vẻ pha chút ngại ngùng từ từ ngồi xuống. Ichiro chỉ vào chiếc lắc vòng.
“Cuộc đua hôm đó, cậu đã thắng tôi. Tôi đã không thể giành lấy nó!”-cậu ta thở dài tiếc nuối.
Nhìn chiếc lắc vòng bạc sáng, những kí ức cùng Tetsuko ngày ấy ùa về, cậu bỗng chợt nhớ ra.
“À há, tôi nhớ rồi!”-cậu cười đắc chí.
“Cậu là đối thủ cuối cùng của tôi lần đó mà, suýt soát thật đấy!”
“Công nhận là khi đó cậu tư duy rất nhạy bén. Khó thế cũng nghĩ ra được. Haizz, sau trận thua đó tôi bị cô ấy dỗi nguyên tuần.”-Ichiro gãi má than phiền.
“Cô ấy? Cô gái cậu cõng trên lưng à?”-Satsuki xác nhận lại.
“Ừ, cô ấy tên Agumi Chisato, và…chúng tôi đang yêu nhau!”
“Ồ, đang yêu cơ đấy, đáng ngưỡng mộ thật!”-Satsuki gượng cười.
Rồi chợt Ichiro cũng nhớ ra điều gì đó.
“À phải rồi, còn cậu thì sao?”
“Tôi sao? Ý cậu là gì?”-Satsuki ngơ ngác hỏi.
“Thì cô gái cậu cõng hôm ấy đấy, hai người thế nào rồi, tình yêu chắc phải say đắm hơn chứ nhỉ?”-Ichiro ghé sát mặt tra hỏi.
“Yêu…yêu sao? Không, không có, chúng tôi không có mối quan hệ đó, chúng tôi chỉ là đồng đội, đúng là đồng đội thôi!”-nghe câu hỏi bất thình lình từ Ichiro, Satsuki lúng túng, lắp ba lắp bắp phản kháng.
“Ấy ấy, tôi hỏi rất bình thường mà sao cậu hoảng thế? Có tật giật mình à?”-Ichiro gãi má cười đùa.
“Không…không có! Tôi vẫn bình thường ấy chứ!”-Satsuki vội vàng điều chỉnh tác phong, khuôn mặt nghiêm túc không để lộ sơ hở nào.
“Thôi nào, cậu không cần phải giả vờ. Cậu thích cô ấy, điều này cậu rõ hơn ai hết. Đã là đàn ông thì phải chủ động, đừng làm cô ấy thất vọng về cậu.”
“Nhưng…”
“Nhưng gì nào? Cậu muốn cô ấy thất vọng về cậu, muốn buông tay?”
“Tôi…”-Satsuki cúi gằm mặt xuống, không biết nói gì hơn.
Bối rồi không biết làm gì ngoài ngồi nghịch móng tay, bỗng Satsuki nhận thấy gì đó sai sai.
“Ê này, không phải là chúng ta đang nói chuyện danh tính thân phận sao. Lòi đâu ra cái chuyện cậu giảng đạo lí tình yêu cho tôi thế?”-Satsuki bực dọc hỏi.
“À, xin lỗi! Nhưng nói chung là vẫn phải tỏ tình đi. Để lâu ngày kẻo mất đấy. Chắc cậu không chịu được cảnh cô ấy yêu người khác ngoài cậu đâu nhỉ?”
Ichiro đứng lên vỗ vai cậu vài cái, cười mỉm động viên cậu.
“Cố lên, người anh em!”
Satsuki hiện tại chẳng biết làm gì, cậu gần như là bất lực. Chẳng hiểu cậu định dấu giếm chuyện này tới bao giờ nữa. Là do cậu không đủ can đảm để nói sự thật, hay là sợ mất đi người con gái mình trân trọng. Một Satsuki quyết đoán, thông minh của thường ngày nay lại bị gò bó trong tình cảm. Thật là kì lạ! Đúng là tình yêu có thể khiến cho con người ta thay đổi.
Từ khi loạt trận đầu tiên diễn ra tới giờ, đã qua tổng cộng thêm 3 vòng nữa.
“Không biết sắp tới Tetsuko chưa? Mình ra xem sao vậy!”-cậu nghĩ thầm.
Satsuki rảo bước đi ra ngoài khán đài, thấy Tetsuko đang ngồi đó chắp tay cầu nguyện với dáng vẻ lo lắng. Cậu đi tới vỗ vai cô một cái làm cô giật bắn người.
“Áaaaa!”
Tiếng hét rất to làm mọi người xung quanh chú ý. Thấy vậy, Satsuki liền lấy tay che miệng cô lại, tay còn lại đặt ngón trỏ lên môi.
“Suỵt!”-rồi cậu liếc nhìn mọi người cười ái ngại.
“Này Satsuki! Anh quá đáng vừa thôi chứ, làm em sợ suýt rớt tim ra ngoài!”-Tetsuko nhíu mày trách móc.
“Vậy cơ à! Anh không nghĩ cuộc thi lần này làm em lo lắng vậy!”-Satsuki từ từ ngồi xuống, nhìn cô mà nhẹ nhàng cười.
“Satsuki, anh là đồ ngốc! Cuộc thi quan trọng như thế không lo thì làm gì? Phải rồi!”
Rồi Tetsuko bỗng nhớ ra điều gì đó, cô hết sờ tay, lại kiểm tra bụng Satsuki làm cậu thấy nhột nhột khó hiểu.
“Thôi nào, đủ rồi đấy, em làm gì vậy?”
“Kiểm tra xem anh có bị thương không chứ gì!”-cô thản nhiên trả lời.
“Không sao, không sao mà!”-cậu gãi má trả lời.
“Anh chắc chứ?”-Tetsuko hỏi lại vẻ đầy nghi hoặc.
“Chắc luôn, nếu em muốn xem kĩ thì để anh cởi hết cho xem nhé!”-Satsuki dí dỏm cười đùa.
Tetsuko nghe xong thì đỏ mặt, tưởng tượng đến cảnh Satsuki cởi đồ cho xem, thật là chỉ muốn kiếm chỗ nào đó thật sâu chui xuống.
“Anh…ngốc lắm đấy có biết không hả? Tên ngốc này, em lo cho anh mà anh còn giở trò trêu em được!”
Tetsuko khoanh tay, phùng má bĩu môi, quay sang chỗ khác tỏ vẻ giận dỗi. Trông biểu cảm của cô vô cùng dễ thương, Satsuki bỗng chốc mỉm cười. Cậu bất giác dang tay ra định ôm cô vào lòng nhưng chợt nhận ra lại thu tay vào trước khi cô kịp thấy.
“À thì…anh xin lỗi!”
“Tha lỗi cho anh đó!”-Tetsuko vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ là đôi mắt khẽ liếc, khoé miệng đã nở nụ cười tươi ngượng ngùng tựa như hoa nở.
Pha này Satsuki lại đắm mình trong nụ cười ấy nữa rồi. Một nụ cười đẹp không lối thoát, khiến cho trái tim tan chảy, như một cái hố đen cuốn người ta vào không dứt ra.
“…Satsuki, Satsuki. Này, có nghe em nói không đó!”-Tetsuko khuơ tay trước mặt cậu.
“A…à anh đây, sao có chuyện gì?”-Satsuki bừng tỉnh gãi đầu ngượng ngùng hỏi.
“À thì, con quái vật cấp S vừa nãy mạnh như thế nào vậy?”
“Nhỉnh hơn hai con tà linh bình thường cộng lại.”
“Thế còn quái vật cấp A?”-cô bồn chồn ghé sát mặt hỏi.
Thấy vậy, hai má cậu đỏ hửng lên, ôi trời gần quá biết làm sao đây.
“Nà…này Tetsuko, em gần quá đấy!”-Satsuki ấp úng bày tỏ.
“V…vâng, em xin lỗi!”-Tetsuko vội đứng hẳn lên, liếc đôi mắt xấu hổ đi hướng khác.
“Một con tà linh bình thường mạnh gấp một đến hai lần một quái vật cấp A.”-cậu thở dài.
“Nếu vậy thì không cần lo rồi ha! Phù…”-Tetsuko thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc đó, Nasaki bước ra thông báo.
“Lượt trận thứ tư kết thúc. Lượt trận thứ năm xin mời: Nakamoto Tetsuko-quái bậc A, Takeshima Iruko-quái bậc C, Takao Hiigen-quái bậc D, Kanaki Aito-quái bậc D và Agumi Chisato-quái bậc A…”