Thần Kiếm Trừ Tà

Chương 11: Loài hoa trong truyền thuyết




Satsuki dần dần mở mắt tỉnh dậy. Vẫn là ánh nắng ấy xuyên qua cửa phòng, nhưng có gì đó rất lạ. Phải, cậu đang ở một nơi rất lạ, có lẽ là trại tập trung giữa khu rừng. Thân mình cậu đau nhói với những vết thương chiều hôm đó, cậu từ từ ngồi dậy, có tiếng mở cửa phòng bước vào của một ai đó.

"Chào buổi sáng, cậu tỉnh rồi à, nhanh hơn dự kiến đấy!"-Nasaki mở cửa phòng từ từ bước vào.

"Chào ngài, tôi đã ngủ bao lâu?"-tay cậu sờ lên vết thương ở bụng, mặt nhăn lại.

"Hai ngày rồi!"

"Hai...hai ngày? Thế còn cuộc thi, chúng tôi bị loại rồi sao? Còn Tetsuko nữa, cô ấy đâu, cô ấy sao rồi?"-mặt cậu lộ rõ nét lo lắng, đôi mắt đầy lúng túng nhìn Nasaki.

"Ôi trời! Cậu hỏi nhiều câu vậy sao tôi trả lời cho hết chứ?!"-Nasaki thở dài rồi cười đùa.

"Tôi...tôi xin lỗi đã bất lễ."-cậu cúi mặt xuống, đôi mắt lộ vẻ buồn rầu.

"Được rồi, bình tĩnh! Các cậu vì góp công lớn nên được đặc cách cho qua vòng này, đức vua còn cho hoãn kì thi lại đợi hai người bình phục đấy, tiền thưởng của hai người chút nữa tôi sẽ gửi. Còn Tetsuko thì..."-nói đến đây anh chàng bắt đầu dừng lại, có vẻ khá nghiêm trọng.

"Thì sao? Cô ấy bị làm sao?"-Satsuki lập tức sốt sắng mất bình tĩnh mà to tiếng hỏi.

"Cô ấy vẫn chưa tỉnh, mặc dù vết thương không nặng bằng cậu nhưng đã bị thứ gì đó làm tổn hại tinh thần."-Nasaki thở dài cho hay.

"Quả nhiên, thứ sức mạnh hắc hoá đó giúp người dùng gia tăng khả năng chiến đấu, đồng thời cũng bào mòn chủ thể!"-cậu bất giác lẩm bẩm một mình.

"Sao cơ, cậu nói gì?"-thấy Satsuki lầm rầm, Nasaki tò mò hỏi.

"À...à không có gì, ngài có thể đưa tôi tới thăm cô ấy không?"

"Nhưng cậu vẫn còn chưa khoẻ mà!"-Nasaki lo lắng khuyên nhủ Satsuki.

"Không sao, chân tôi vẫn còn đi được, làm ơn, xin ngài đấy!"-cậu tha thiết cầu xin sự giúp đỡ của người trước mặt.

"Thôi được rồi, có ra sao tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy."-anh thở dài bất lực đành dẫn cậu theo.

"Cảm ơn ngài nhiều!"-cậu niềm nở đáp lễ.

Tới phòng nơi Tetsuko dưỡng thương, trước mặt cậu không phải là nụ cười tựa nắng mai mà thường ngày cậu được thấy, cũng không phải là cô gái năng động vẫn hay trò chuyện cùng cậu. Giờ đây, cô ấy đang nằm bất động, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt đi, Satsuki nhìn mà nhói trong tim. Cậu tiến đến gần giường bệnh, ngồi xuống bên cạnh cô, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mà than thở.

"Là lỗi tại anh, anh xin lỗi, do anh quá yếu đuối!"-nhìn thấy cô không có phản ứng gì, cậu càng sầu não hơn.

"Cô ấy bị như vậy là do lạm dụng sức mạnh quá mức hoặc do chưa thể kiểm soát được năng lượng tiềm ẩn của nó."-bất ngờ, một vị lang băm bước vào, cho cậu hay bệnh tình của Tetsuko.

"Thế...có cách nào chữa được không? Miễn là có, dù khó tớ đâu tôi cũng sẽ giúp!"-Satsuki nhìn vị lang băm với ánh mắt hi vọng.

"Có...mặc dù khá mong manh, mà còn chưa biết nó có thật hay không nữa."-vị lang băm thở dài.

"Là gì thế? Xin hãy nói tôi nghe!"-cậu sốt sắng lên như tìm thấy tia sáng mặc dù rất nhỏ nhoi.

"Truyền thuyết kể rằng để giúp con người chống lại Thập đại tà linh, các vị thần đã hoá thân thành thần kiếm nguyên tố. Các thanh kiếm tản ra khắp nơi, chỉ những người có tố chất mới sở hữu được. Trong đó, ở nơi mà Hàn kiếm cắm xuống xảy ra hiện tượng lạ. Nó được sở hữu lần đầu bởi Shirokichi, Hàn thánh sĩ đầu tiên của nhân loại. Ông ấy đã thấy mảnh đất xung quanh thanh kiếm mọc đầy loài hoa, có cánh hoa lấp lánh như băng, ánh sáng nó phát ra càng lấp lánh hơn khi tiếp xúc với nắng. Nó được gọi là Nhật Kim Lan. Ông ấy đã ăn thử nó và phát hiện rằng mọi trạng thái xấu của cơ thể như bệnh tật hay các hiệu ứng bất lợi đều được thanh tẩy..."

"Nó...nó ở đâu?"-cậu vội vã ngắt lời.

"Tuy chỉ là truyền thuyết nhưng nghe nói nó nằm đâu đó trên núi Poluto cách vương đô khoảng hai nghìn dặm về phía Đông, chặng đường khá xa đấy mà biết đâu lại không có."

"Vậy cũng được, tôi sẽ đi!"-Satsuki quả quyết nói, ánh mắt đầy nhiệt huyết cháy bỏng.

"Ở đó có tộc người, Polutis sinh sống, chúng ta không có bất kì thông tin gì về văn hoá của họ cả nên cẩn thận đắc lễ!"-ông ôn tồn nhắc nhở.

"Vâng, tôi sẽ ghi nhớ! Tetsuko, anh nhất định sẽ trở về, hãy đợi anh, còn nhiều điều mà anh muốn nói với em. Có lẽ là rất quan trọng, vậy nên anh không thể bỏ cuộc!"-cậu nghiêm túc nhìn Tetsuko, vén mái tóc của cô rồi lặng lẽ rời đi.

"Nhưng những vết thương của cậu vẫn chưa ổn thì phải!"-vị lang băm chợt nhớ ra mà nhắc nhở cậu.

"Không sao, tôi tự lo được!"-cậu bình tĩnh trả lời.

"Tôi đến cạn lời luôn rồi!"-nói rồi, ông thở dài bất lực.

Satsuki về phòng chuẩn bị đồ đạc, định rời đi vào sáng sớm ngày mai. Đêm hôm đó, cậu bồi hồi không ngủ được, suy nghĩ rất nhiều. Rồi mặt trời lại nhẹ buôn ánh năng ban mai trên nền trời xanh thẳm, Satsuki chuẩn bị lên đường rời đi thì bất ngờ bắt gặp Hoả thánh sĩ Kattori đã đứng đó chờ sẵn từ khi nào.

"Chào buổi sáng, sao ngài lại đứng ở đây?"-cậu dừng bước lễ phép chào hỏi.

"Ta tới đưa tiền thưởng cho cậu, tiện thể đi với cậu luôn."-ông tiến tới dúi túi tiền xu vào tay Satsuki.

"Đi cùng sao? Ngài có ý gì?"-Satsuki ra vẻ khó hiểu.

"Ta muốn tiếp xúc để tìm hiểu nguồn sức mạnh của cậu, đồng thời cũng giám sát cậu luôn. Đang bị thương vậy, nếu lỡ gặp tà linh hay xảy ra chuyện gì thì gay go lắm."

"Cảm ơn ngài! Vậy xin nhờ ngài giúp đỡ!"-cậu đành chấp nhận cho Kattori theo cùng.

Hai người nhanh chóng khởi hành tới núi Poluto nằm ở phía đông vương đô. Chặng đường sẽ rất dài, liệu cậu có thể chở về an toàn hay không...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.