Thân Ái Đích, Đại Ca

Chương 5




Dọc theo đường về nhà, Trầm Thược chỉ toàn nghĩ xem phải làm sao để thổ lộ với anh hai, bất tri bất giác đã đứng trước cửa tự lúc nào. Ngồi trên ghế sa lon, một bên nhẩm sẵn những lời muốn nói, một bên chờ anh hai trở về. Trầm Thược đáng thương vốn trước giờ không sợ trời không sợ đất (… Vậy hôm nọ kẻ sợ đau muốn chết là ai nhỉ?), hiện tại lại vì chuyện này mà khẩn trương đến đổ đầy mồ hôi tay. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Trầm Thược thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, lại nhìn nhìn ra phía cửa, cảm thấy vừa chờ mong lại không thể ức chế nỗi sợ hãi anh hai về đến.

Cứ như vậy không biết đã đợi qua bao lâu, đột nhiên chợt nghe thấy một hồi chuông không ngừng vang lên, Trầm Thược vẫn không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn chằm chằm cửa. Trừng hồi lâu, thấy cửa vẫn không có một chút động tĩnh, mới giật mình nhớ ra tiếng chuông kia căn bản không phải chuông cửa, mà là phát ra từ điện thoại, nãy giờ cậu theo bản năng chỉ chú ý tới cái cửa, phát sinh bất cứ động tĩnh nào, liền lập tức tưởng là anh hai.

Vội chạy đi nghe, vừa mới bắt máy, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe đầu dây bên kia truyến đến giọng nói mang chút lo lắng: “Tiểu Thược? Sao lâu như thế em mới nghe a?”

Là anh hai! Trầm Thược tim đập thình thịch, lập tức ngay cả nói cũng nói không rõ, chỉ có thể lắp bắp: “Em… hồi nãy em không nghe thấy…”

“Vậy à, anh còn tưởng em chưa về nhà, lại nghĩ cũng không thấy em báo hôm nay sẽ về muộn, làm anh sợ quá.”

Nghe ra trong giọng điệu của anh hai tràn đầy quan tâm, Trầm Thược cảm thấy chính mình thật sự là càng lún càng sâu, chưa tính đến sau này, hiện tại cậu đã yêu anh chết đi được (>_<).

“Tiểu Thược, hôm nay là cuối tuần, mấy ngày trước mẹ có gọi điện thoại đến, bảo anh mang em về nhà ăn cơm chiều. Giờ anh đang ở dưới lầu rồi, em mau xuống đây đi. Vậy nhé, anh cúp máy.” Chờ Trầm Thược “Dạ”  một tiếng, Trầm Tĩnh mới ngắt liên lạc.

Trầm Thược nhìn điện thoại, nghĩ thầm: xem ra đã uổng công chuẩn bị tâm lý suốt ban nãy rồi, ít nhất chắc phải chờ đến tối hôm sau khi trở về mới có thể tìm cơ hội mới. Còn chưa biết tối đó liệu mình còn có dũng khí như vậy không~ haiz, không hiểu sao hiện tại cậu cảm thấy cứ chờ thêm phút nào, là dũng khí thổ lộ liền giảm bớt đi chút ấy. Ưm, vậy trước khi bày tỏ có lẽ nên gọi điện cho Hạ Du, nhờ nhỏ động viên tinh thần mới được!

Trầm Thược cũng không nghĩ nhiều nữa, vội vàng đi xuống lầu. Vừa bước ra ngoài, liền thấy chiếc xe quen thuộc đang đỗ trước cửa, anh hai thì đứng chờ mình ngay cạnh đó. Trầm Tĩnh thấy Trầm Thược đi ra, vội chuyển tới bên kia xe mở cửa cho cậu. Trầm Thược ngồi vào, không dám nhìn Trầm Tĩnh. Hôm nay cậu vừa mới hạ quyết tâm phải tỏ tình, sao có thể không xấu hổ khi thấy Trầm Tĩnh được? Mặt không đỏ như cà chua mới lạ! Bất quá Trầm Tĩnh làm sao mà biết được chuyện đó, nhận ra Tiểu Thược có chút lảng tránh mình, trong mắt anh không khỏi hiển lộ một tia đau xót, nhìn đôi mắt Trầm Thược, thấy cậu vẫn không ngẩng đầu nhìn mình, cũng chỉ biết đóng lại cửa, chính anh thì sang bên kia ngồi vào ghế, gắng lơ đi cơn nhói đau nơi lồng ngực, chuyên tâm lái xe.

Dọc theo đường đi, Trầm Thược tuy cảm thấy không khí có chút xấu hổ, lại ngại mở miệng, mà Trầm Tĩnh cũng không nói câu nào, hai người đều im lặng, mỗi người một tâm tư, chỉ biết chăm chú nghe tiếng nhạc du dương đang ngân nga quanh mình.

Xe dừng trước cửa một ngôi nhà lớn, Trầm Thược liền lập tức xuống xe, cậu thật sự có chút chịu không nổi không khí trong đó! Thật kỳ quái! Rất rất rất kỳ quái! Không hiểu ra sao cả! Tại sao suốt cả dọc đường anh hai không hề nói với cậu một câu nào? Nghi hoặc pha lẫn chút phẫn nộ, Trầm Thược bước nhanh vào nhà. Mà Trầm Tĩnh sau khi đỗ xe xong, cũng chậm rãi đi theo.

“Tiểu Thược! Em về rồi!”

Vừa vào cửa, đã bị kéo vào một lồng ngực mềm mại: “Ối… chị, chị làm ngộp chết em mất!!!” Trầm Thược cố gắng thoát ra khỏi cái ôm thiếu chút nữa làm cậu ngạt thở. Haiz, chị của cậu thật đúng là nhiệt tình mà!

“Hì hì~ đây chỉ chứng tỏ chị thương em thôi! Ai bảo chị chỉ có một đứa em trai chứ!” Trầm Hân cười xoa xoa đầu cậu em trai duy nhất của cô, ưm~, bé em này đúng là đáng yêu, rất dễ kích phát bản năng làm mẹ của người khác, không giống ba tên anh trai kia, bọn họ đều là loại hình làm người ta cảm thấy rất đáng tin cậy và có thể dựa vào!

Trầm Hân tiếp tục ôm ấp em trai nhỏ không tha, thuận tiện vân vê trêu ghẹo, làn da của nhóc em thật là tốt, sờ lên cứ trơn mịn như da con gái vậy~~~ vừa quay đầu, liền thấy anh hai đang đi vào, vội chào hỏi: “Anh hai!”

“Hân Hân, một tuần không gặp……” Trầm Tĩnh nhìn cô em gái đáng yêu này của mình, mỉm cười dừng lại một chút.

“Lại đẹp ra đúng không?” Nháy mắt mấy cái, rõ ràng ám chỉ: mau nói ‘ừ’! mau nói ‘ừ’ đi!

Vẻ mặt giả bộ nghi hoặc: “Có à? Sao anh không nhìn ra nhỉ?”

“Anh hai!!!”

“Ha ha~~ không giỡn với em nữa, anh lên lầu gặp ba, đến lúc ăn cơm thì gọi nhé.” Trầm Tĩnh nói xong, liền tới phòng sách tìm cha mình. Chuyện của công ty, vẫn là phải báo cáo với cha một chút, tuy rằng cha đã không còn quản lý nữa, nhưng công ty là do ông một tay sáng lập, đương nhiên cũng vẫn quan tâm.

“Oh.” Trầm Hân đáp tiếng, liền xoay sang Trầm Thược: “Hì hì~~ Tiểu Thược~~~ chị vừa mới bị anh hai bắt nạt, chị thật đau lòng quá, có phải Tiểu Thược hẳn là nên an ủi chị một chút hay không?”

Nhìn bộ dáng không có ý gì tốt của bà chị, Trầm Thược đều cảm thấy lạnh cả người: “Chị… muốn làm gì?…”

“Mặc kệ~~ Tiểu Thược nhà ta là tâm can bảo bối của anh hai, ai mà chẳng biết, đương nhiên phải quay sang bắt nạt em để trả thù rồi!” Nói xong liền nhào tới “chà đạp” khuôn mặt của Trầm Thược.

Nghe nhắc đến anh hai, Trầm Thược có chút thất thần, vừa lúc bị người nào đó thừa cơ, gương mặt nhỏ đáng thương đã bị niết đến nổi từng mảng hồng hồng. Đợi cho Trầm Tĩnh xuống lầu thấy được, tên thủ phạm kia đương nhiên phải nhận một cái nhãn đao sắc bén. Trầm Thược thấy đại ca vẫn là bênh vực mình, trong lòng vui vẻ không thôi. (Lịch Tiểu: Tiểu Thược… thật sự là cậu bé con dễ dàng thấy thỏa mãn…)

Trên bàn cơm, mọi người hoà thuận vui vẻ, Trầm Hân cùng Trầm Thược có thể nói là nguồn vui của cả nhà, hai người đều rất hoạt bát đáng yêu, có bọn họ ở đây, dù làm gì cũng thấy sôi nổi. Đã qua năm mươi tuổi, bà Trầm thoạt nhìn vẫn cứ như chỉ hơn bốn mươi, cô con gái giỏi giang đó chính là của niềm tự hào của bà. Còn Tiểu Thược… đứa nhỏ này trước kia phải chịu không ít khổ, hiện tại, cậu là đứa con mà bà thương yêu nhất, cũng là bảo bối quan trọng nhất trong nhà bọn họ. Ánh mắt chuyển tới người con trai cả, bà Trầm không khỏi cất tiếng hỏi: “Tiểu Tĩnh à, hiện tại tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, đã có bạn gái chưa hả? Mẹ vẫn luôn mong đến ngày có thể nhìn thấy nàng dâu đầu của mình đấy!” Nói xong, nháy mắt mấy cái với Trầm Tĩnh. Có thể tưởng tượng, thói quen thích chớp mắt ra vẻ vô tội kia của Trầm Hân là di truyền từ ai. Bà Trầm tuy tuổi đã lớn, thế nhưng khi làm động tác này, vẫn có nét dí dỏm nói không nên lời, khiến bà thoạt nhìn trẻ ra không ít. Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ thầm trong lòng, ánh mắt này của mẹ, lúc còn trẻ nhất định đã tàn sát trái tim không ít người, không biết có phải bố cũng vì thế mới bị mê hoặc không?

Trầm Tĩnh ho nhẹ một chút, thản nhiên nói: “Mẹ à, con bây giờ còn chưa nghĩ đến việc này.”

“Hở? Tại sao chứ? Con đã 26 tuổi rồi, nên kết hôn, cũng nên tìm một người bạn đời rồi. Như vậy đi, chi bằng để mẹ giới thiệu cho con nhé! Yên tâm đi, cứ tin tưởng vào con mắt của mẹ!” Bà Trầm vội vàng nói, còn kém vỗ ngực cam đoan.

“Mẹ… Con không định… Haiz, mà thôi, không cần mẹ phải phí tâm tư đâu. Con… đã có người mình thích rồi…” Trầm Tĩnh không muốn mẹ thật sự đi thu xếp việc này cho mình, liền thổ lộ chuyện anh có người trong lòng, dù sao cũng không ai biết người anh thích chính là ai.

“Sao không nói sớm! Trong lòng con đã có người, vậy mẹ sẽ không can thiệp nữa! Gắng theo đuổi người ta nhé, đừng quên ngày nào đó dẫn về cho mẹ nhìn mặt nha!”

“Anh! Nói như vậy anh còn chưa thu phục được người ta à?! Sao lại không có hiệu suất như vậy, cưa nhanh đi, em đây sẽ luôn cổ vũ!” Trầm Hân nghe được tin tức này dường như rất hưng phấn, cư nhiên bắt đầu cùng mẹ thảo luận sôi nổi, tưởng tượng ra chị dâu tương lai mà mình hy vọng sẽ có bộ dạng gì……

Hai cậu con trai khác của Trầm gia, Trầm Tuấn, Trầm Ngạn cùng cha bọn họ thật ra không có phản ứng lớn như hai người phụ nữ trong nhà, chỉ là quan tâm hỏi han vài câu, Trầm Tĩnh cũng đơn giản trả lời cho có lệ.

Chỉ có Trầm Thược là trầm mặc. Khi cậu nghe được anh hai nói “có người trong lòng”, đầu tựa như có tiếng sét nổ vang, rốt cuộc không còn nghe được thanh âm nào khác, máy móc ăn cơm, máy móc nhìn người nhà nói chuyện với nhau, lại một chữ cũng không thể vào đầu. Anh hai có người mình thích… Anh hai có người mình thích… Anh hai…

Người đầu tiên phát giác ra cậu không ổn chính là Trầm Tĩnh ngồi ngay bên cạnh. Anh khoác vai Trầm Thược, sốt ruột hỏi: “Tiểu Thược! Em có chỗ nào không thoải mái sao? Mau nói cho anh hai!”

Trầm Thược yên lặng nhìn anh, lại không nói lời nào.

“Tiểu Thược!!” Anh hai là lo lắng cho mình sao? Trầm Thược nghĩ. Cậu nhìn đến thần sắc sốt ruột của anh hai hiện giờ, trong lòng có một chút vui vẻ, nhưng vừa nghĩ tới trái tim anh hai đã bị một kẻ không biết tên chiếm cứ, tâm lại bắt đầu đau.

Nhìn bộ dáng hồn phiêu phách lạc của cậu, cả nhà đều quýnh lên, bà Trầm vội nói: “Tiểu Tĩnh, hôm nay hai con đừng về nữa, xem thần sắc này của Tiểu Thược, mẹ thực lo lắng. Như vậy đi, con đưa em về phòng trước, hôm nay các con cứ ở lại đây ngủ một đêm.”

Trầm Tĩnh nhìn nhìn bảo bối mang sắc mặt tái nhợt trong lòng mình, xem ra, chỉ có thể như vậy thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.