Thầm Mến

Chương 10: Người sống trong bức phác họa




Tỗi vẫn có cảm giác, tôi là một tên quái gở, từ nhỏ đến lớn, cảm xúc không dao động quá nhiều. Nếu nói thế giới bên ngoài là màu sắc rực rỡ, thế thì thế giới của tôi là một bức phác họa chỉ có hai màu sắc trắng đen. Cuối cùng tôi cũng lờ mờ cảm nhận được mình dường như thiếu một thứ đó, tận sâu đáy lòng luôn mong mỏi một điều gì đó, nhưng là cái gì? Tôi không thể nhận thức được.

Thành tích của tôi cũng bình thường, nhưng về phương diện thể dục tôi lại tương đối có năng khiếu. Thi tuyển sinh vào trường đại học đối với thí sinh bình thường đều là thời điểm nghiêm khắc lại khốc liệt, nhưng với tôi mà nói, rốt cục chẳng qua cũng nhẹ nhàng thôi. Tôi muốn thi đỗ ngành sư phạm thể dục, chỉ cần thành tích ban xã hội đủ vượt qua mức thấp nhất là được, có thể trực tiếp được vào học. Nhưng đúng lúc đó, trong nhà tôi lại xảy ra một chuyện không lớn cũng không nhỏ, không đủ sức với học phí của tôi. Chuyện này đối với việc tôi đến trường mà nói, không nghiêm trọng lắm. Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng đặt bất cứ chuyện gì vào mắt, trường học không quan trọng, vậy cũng có thể kiếm việc làm, không sao cả. Nhưng một nữ sinh tên Vương Đình ở trong lớp lại phản ứng rất mạnh mẽ, lúc cô ấy muốn bỏ thi đại học để kiếm tiền giúp tôi kiếm học phí, tôi thực sự ngạc nhiên. Quan hệ của bọn tôi, phải nói thì, đều là do cô ấy chủ động tìm tôi nói chuyện, tôi cũng chỉ dừng lại ở việc biết cô ấy tên Vương Đình mà thôi.

Lúc cô ấy đưa ra yêu cầu này, thực sự khiến tôi bị hù dọa, tôi vội vàng nói: “Không cần, không cần, chúng ta vốn không thân thiết gì.”

Sau khi cô ấy nghe xong những lời này, trầm mặc rất lâu, sau đó nhẹ giọng hỏi tôi, đã có người trong lòng hay chưa?

Không có, tôi nói vậy với cô ấy. Sau đó cô ấy nói, Hạ Hàm, tôi thực sự thích cậu, nếu cậu không có người trong lòng, vậy hãy thử ở bên tôi, được không?

Tôi ngơ ngác hồi lâu, sau đó lần đầu tiên nghiêm túc nhìn cô gái trước mặt. Thân hình cô ấy thực sự nhỏ nhắn, khoảng đến ngực của tôi, một người nhỏ bé như vậy, lại to gan làm việc này. Dù tôi không thèm quan tâm, nhưng tôi biết học đại học với người khác mà nói, là một việc vô cùng quan trọng. Quyết định của cô ấy khiến tôi nhanh chóng tin là cô ấy thực lòng thích mình, thích đến mức vì tôi nguyện trả giá tất cả.

Tôi vốn muốn cự tuyệt cô ấy, nhưng ánh mắt cô ấy nhìn tôi lại có vẻ đau khổ như thế, giống như chỉ cần tôi từ chối, cô ấy thực sẽ ngã “rầm” trước mặt tôi, tan thành mây khói.

Tôi cúi đầu trầm tư, người giống tôi chắc hẳn sẽ không thích ai phải không? Vậy thì ở bên cô ấy, cho nhau chỗ dựa, cũng không phải không tốt. Vì thế tôi hạ một quyết định mà một vài năm sau khiến tôi phải hối hận muốn chết, tôi đáp lại lời thổ lộ của cô ấy.

Vương Đình là một cô gái kiên cường và tự lập, thành tích của cô ấy cũng không tính là tốt, nhưng nếu muốn thi đậu một trường dạy nghề, vẫn dư sức. Nơi bọn tôi sống, con gái có thể thi đậu vào một trường dạy nghề đã là tương đối giỏi rồi, trong nhà thường sẽ đốt pháo chúc mừng. Nhưng cô ấy vì tôi mà lại bỏ qua vinh quang này, sau khi tốt nghiệp trung học dứt khoát ở lại thành phố làm công. Đối với việc này, ngược lại trong nhà của cô ấy cũng không có ý phản đối, còn cao hứng không kịp. Con gái, sớm muộn gì cũng lập gia đình, đọc nhiều sách như thế, cũng chả dùng vào việc gì, đây là ý nghĩ trong đầu đại đa số mọi người.

Sau khi lên đại học, ngày ngày vẫn bình thản như cũ. Tôi và Vương Đình thường xuyên gặp nhau, ăn cơm cùng một chỗ, đi chơi ở ngoại thành. Cô ấy rất vui vẻ, tôi biết, nhưng lòng tôi cũng không có cảm giác đặc biệt gì. Trên đời vẫn như cũ không có việc gì vui cả, tận sâu đáy lòng vẫn thiếu điều gì đó, vẫn rì rầm náo loạn tôi như cũ, muốn cái gì chứ? Tôi hoàn toàn không rõ!

Sau khi tôi tốt nghiệp đại học, vào làm giáo viên thể dục ở một trường cấp ba hạng hai của địa phương. Mùa hạ ngay khi tôi đảm nhiệm chức vụ vừa tròn một năm, ngày đó học sinh mới tới báo danh, đáp án của vấn đề kia, cuối cùng tôi cũng đã tìm được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.