Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Chương 34




Ngôi đình quen thuộc kia đang ở trước mắt, Thượng Trang chạy chậm lại.

Hôm nay ánh nắng rất đẹp, mang đến sự ấm áp, nàng chạy đến đỏ bừng cả khuôn mặt, vịn tay vào cột hành lang khẽ thở hổn hển.

Hắn vẫn chưa tới.

Hôm qua trong đình có một ít nước trà cùng chút đồ ăn nhẹ, nhưng giờ này lại chỉ là một khoảng không trống rỗng. Bốn phía gió thổi lên làm rối loạn những sợi tóc của nàng.

Nàng giơ tay lên giữ tóc, chợt nhớ tới một chuyện.

Nếu hắn đi cùng với Mạc Tầm, vậy chẳng phải thân phận của nàng đã bị lộ rồi sao?

Đầu ngón tay khẽ run, nàng đột nhiên cảm thấy bất an.

Quay đầu lại nhìn thoáng qua, cách đó không xa, có một hòn giả sơn.

Nàng không nghĩ ngợi nhiều, lập tức chạy lên trước, núp ở phía sau hòn giả sơn, không dám thở mạnh.

Ở hậu cung, ngoại trừ việc phải bảo vệ tính mạng của mình thì có lẽ, chỉ có chuyện này là làm cho nàng quan tâm đến.

Nàng không muốn suy nghĩ nhiều, nếu ngay cả nói chuyện qua loa với hắn cũng không thể, vậy nàng thất vọng biết mấy đây?

Một lúc sau, nàng nghe thấy có tiếng bước chân đi tới.

Còn có một âm thanh khác, hôm nay nghe thấy một lần nữa không cảm thấy kỳ quái.

Đó là tiếng động phát ra từ bánh xe lăn ma sát với mặt đường, mà lúc này nàng lại cảm thấy dễ nghe.

Lặng lẽ thò đầu ra, hôm nay hắn đổi một bộ y phục khác, là một màu trắng, làm nổi bật màu da trắng của hắn. Ánh mặt trời chiếu vào một bên mặt hắn, tựa như phát ra tầng tầng ánh sáng, làm nàng có chút ngây dại khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Phía sau hắn, quả nhiên là Mạc Tầm.

Thượng Trang thầm nghĩ thật may mắn. Nàng không nên trực tiếp ở trong đình chờ hắn, nếu không, hôm nay dưới ánh mặt trời sáng rực có thể nhìn rõ mọi thứ, cho dù nàng muốn trốn cũng trốn không được nữa.

“Mạc Tầm.” Hắn nhẹ giọng nói.

Mạc Tầm hiểu ý của hắn, ngước mắt nhìn về phía ngôi đình bên kia, cúi đầu nói: “Chủ tử, bên kia không có ai.”

Không có ai.

Tay hắn để ở đầu gối khẽ siết chặt lại, rồi nở nụ cười nhạt.

Có lẽ là hắn tới sớm, còn nàng thì chưa tới thôi.

“Chủ tử.” Mạc Tầm cúi đầu nhìn hắn, ngừng một lát, sau đó mới nói, “Thánh thượng truyền người đến mỗi ngày, là vì…”

“Mạc Tầm.” Hắn ngắt lời, hắn hiểu rõ Mạc Tầm muốn nói gì.

Chuyện thành thân, vốn nên là hai bên tình nguyện, thế nhưng hôm nay lại là sự không đồng ý từ cả hai phía.

Tâm tư Hoàng Đế, hắn hiểu được.

Hắn biết vì sao lại chọn trúng hắn.

Hắn sống hơn hai mươi năm, chẳng bao giờ tranh giành cho mình bất cứ thứ gì, mà mẫu hậu hắn cũng là người dịu dàng điềm tĩnh…

“Chủ tử.”

Mạc Tầm đột nhiên gọi hắn một tiếng, hắn mới chợt hoàn hồn, mở miệng hỏi: “Đến nơi rồi à?”

Nghe tiếng trả lời của Mạc Tầm, hắn mới gật đầu nói: “Ngươi lui ra đi.”

Nhưng Mạc Tầm lại lắc đầu nói: “Hãy để thuộc hạ theo hầu hạ người, huống chi, thuộc hạ muốn nhìn thấy cô gái mà chủ tử đã kể là một người như thế nào.” Ngày hôm qua, trong lúc hắn xuất cung đã thuận tiện đút một thỏi bạc cho một thái giám, nhờ hắn hỏi thăm về Thượng Trang.

Đến hôm nay vào cung một lần nữa, đáp án của đối phương vẫn giống nhau.

“Mạc thị vệ có phải đã nhớ nhầm rồi không, trong cung chưa từng nghe nói có người này.”

Nhưng nhìn thấy bộ dạng cao hứng của chủ tử, Mạc Tầm không đành lòng đả kích người. Chẳng qua hắn cũng rất mong đợi, xem Thượng Trang là người như thế nào? Vì sao nàng lại có ý định tiếp cận chủ tử của hắn?

Hoàng Đế bệnh nặng, hậu cung tiền triều là nơi các thế lực đang rục rịch ngóc đầu dậy, không phải hắn không biết chuyện đó.

Thượng Trang lộ ra nửa cái đầu nhìn hai người trong đình.

Nguy rồi, nếu Mạc Tầm không rời đi, nàng phải làm sao đây?

Nàng khẽ cắn môi, không hề phát hiện có người từ phía sau đi tới. Cho đến khi hai bàn tay to ôm ngang hông nàng, nàng mới hoảng hốt cúi đầu chạy ra ngoài.

Nam tử tỏ vẻ trêu chọc cười: “Ta đã làm gì ngươi đâu, thì ra là đang chờ hắn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.