Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Chương 32




Thượng Trang ôm y phục vào Trữ Ninh Cung, nhìn thấy mấy cung nữ đang quét dọn ở trong viện. Nàng nhìn quanh, nhưng không thấy Linh Khuyết, không thể làm gì khác hơn là tiến lên hỏi: “Ta là cung nữ của Hoán Y Cục, đem y phục đến cho Hiền Phi nương nương, xin hỏi nên đặt y phục ở nơi nào?”

Một người trong số những cung nữ đó ngẩng đầu đầu lên, cười nói: “Hoán Y Cục sao? Đi vào bên trong đi, nương nương đang chờ ngươi đó.” Nàng ta vừa nói, vẫn không quên đưa tay chỉ cho nàng.

Thượng Trang hơi chần chờ, cuối cùng nói cám ơn rồi bước đi.

Nàng không quên Hiền Phi đối đãi với An Lăng Vu rất khác lạ.

Có lẽ, trong tiềm thức nàng cũng tò mò, muốn biết vì điều gì.

Bước qua cửa, liền thấy một cung nữ đi ra ngoài, khác với Linh Khuyết ngày hôm qua, cô gái này mặc y phục cung nữ làm bằng tơ tằm màu trắng nhạt. Thượng Trang biết chỉ có cung nữ cấp bậc ngũ phẩm mới có được chất liệu vải như vậy, nàng nghĩ đây có lẽ là cung nữ thân cận bên cạnh Hiền phi.

Nàng vội cúi đầu nói: “Cung nữ Hoán Y Cục An Lăng Vu, tới đưa y phục đến cho Hiền Phi nương nương.”

Cung nữ mỉm cười nói: “Đi theo ta, nương nương đang chờ ngươi. ” Nói xong, liền xoay người đi vào bên trong.

Thượng Trang vội bước theo sau, bức rèm che được mở một cách cẩn thận, đi vào trong, đột nhiên đập vào mi mắt là một bức bình phong. Những bông hoa mai đỏ ngạo nghễ đứng ở đầu cành, chung quanh còn có tuyết trắng, mang lại cảm giác mát lạnh lạ kỳ.

Phía sau tấm bình phong, có khói bay lên, hơi lờ mờ, không hề cảm thấy khói quá nhiều.

Cung nữ dẫn nàng đến trước, nàng nhìn thấy Hiền Phi đang nằm nghiêng trên giường.

Cung nữ tiến lên, nhỏ giọng nói: “Nương nương, nàng đã tới.”

Nghe vậy, Hiền phi liền mở mắt, hướng ánh mắt nhìn Thượng Trang, khẽ mỉm cười. Nàng vịn cung nữ đứng dậy, sau đó mới nói: “Y Ti, ngươi đi xuống trước đi.”

Y Ti gật đầu, xoay người lại, lấy y phục trong tay Thượng rồi lui xuống.

Thượng Trang bước lên phía trước hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Hiền Phi nương nương, nương nương vạn phúc.”

Hiền phi ngồi thẳng, cẩn thận đánh giá nữ tử trước mặt.

Lông mày lá liễu, môi hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sáng, quả thật là một mỹ nhân. Nàng bỗng nhiên đứng lên, tiến lên đỡ tay nàng. Thượng Trang ngạc nhiên, vừa lui ra sau nửa bước, vừa cúi đầu.

“Ngươi là An Lăng Vu?” Hiền phi hỏi.

Thượng Trang gật đầu.

Lại nghe nàng ta nói: “Ngươi chẳng những có tướng mạo xinh đẹp, lại rất thông minh, quả nhiên không hổ danh là nữ nhi của An Lăng gia.”

Có chút kinh ngạc, Tề Hiền phi không biết nàng vốn không phải là nữ nhi của An Lăng gia. Chỉ là nghe ngữ điệu của nàng ta, có lẽ là người quen của gia đình An Lăng. Vả lại, nàng còn rất quan tâm.

Nàng hiểu rõ, đem nàng đến Hoán Y Cục là ý chỉ của Hoàng Đế, như vậy, nàng ta là phi tử của hắn, thì sao có thể đối nghịch với ý muốn của hắn?

Thượng Trang không biết tại sao khi bản thân nghĩ tới hai chữ “Đối nghịch”, nhưng xem xét đến chuyện hôm qua, nàng bỗng nhiên có thể khẳng định, ngay cả khi nàng không không nghĩ ra cách vạch trần chuyện nói dối của cung nữ kia, Hiền Phi vẫn sẽ bỏ qua cho nàng. Nàng cũng không biết vì sao chính mình lại có ý nghĩ như vậy.

Cúi đầu, nàng ung dung nói: “Nô tỳ không hiểu.”

Ngoài miệng mặc dù nói không hiểu, nhưng trong lòng của nàng thì khác. Người phụ nữ này là Hiền Phi, hiện tại là người có thân phận cao quý nhất bên cạnh Hoàng Thượng.

Nàng còn có một người con trai là Thành vương, không hề thua kém so với thái tử.

Một nữ nhân như vậy, lại cố ý đến gần nàng khi mà trong mắt hoàng đế nàng là họa thủy. Điều này làm cho nàng cảm thấy không đề phòng cũng không được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.