Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Chương 29




Có vẻ như hắn biết trước được điều này nên cũng không có tỏ vẻ kinh ngạc, cười nhạt một tiếng nói: “Không sao, chúng ta về phủ.” Dứt lời, giơ tay đặt tách trà trong tay lên bàn.

Lúc này, Mạc Tầm mới để ý thấy vị trí đồ vật trên bàn đã thay đổi, hắn có chút kinh ngạc, buột miệng nói: “Có ai vừa mới đến đây sao?”

“Ừ. ” Hắn nhẹ nhàng trả lời, “Thượng Trang đã tới.”

“Thượng Trang? ” Mạc Tầm kinh ngạc, ai là Thượng Trang?

Hắn vừa mới nghĩ tới, liền thấy người bên cạnh đẩy xe lăn đi về phía trước. Hắn kinh hãi, bước lên trước, tay nắm chặt xe lăn. Bỗng nhiên, lại nghĩ tới chuyện hôm nay, trầm giọng nói: “Chủ tử, hay là đi tìm Thánh Thượng?”

Hắn ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lắc đầu: “Không được, đây cũng không phải là chuyện quan trọng.”

Dường như Mạc Tầm muốn nói thêm gì đó, nhưng khi nhìn thấy nét mặt của hắn thì đành giữ im lặng.

Thượng Trang chạy một đoạn rất xa, mới vỗ ngực chậm rãi đi bộ.

Bây giờ nàng mới nhớ là mình lại quên hỏi tên hắn nữa rồi.

Àizz, nàng nở nụ cười.

Thật ra, nếu như lúc ấy nàng có nhớ thì có lẽ cũng sẽ không hỏi.

Chỉ vì, biết tên của hắn rồi thì có lẽ sẽ gián tiếp biết được thân phận của hắn.

Nàng không muốn như vậy.

Hít một hơi thật sâu, nhìn thấy Hoán Y Cục đang ở trước mắt.

Tuy vậy nàng không hề dừng bước, vẫn hướng phía trước đi tới.

Hôm nay, việc duy nhất làm cho nàng cảm thấy hào hứng, đó là được gặp hắn trong cung.

Đó là một cảm giác rất kỳ lạ, ở trước mặt hắn, nàng chỉ muốn làm Thượng Trang.

Đơn giản, chỉ là Thượng Trang.

Nghĩ tới đó, khóe miệng nàng nở một nụ cười nhẹ.

Buổi tối Hoán Y Cục yên tĩnh một cách đáng kinh ngạc, Thượng Trang đi vào, có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh bước chân của mình. Về đến nơi ở dành cho cung nữ, liền nghe giọng nói của Từ mama truyền đến: “Ta thật đúng là xem thường ngươi, vừa có thể thoát tội, lại có thể muộn thế này mới trở về. Ngươi cho rằng hoàng cung này là nhà ngươi à, muốn như thế nào thì như thế đó sao?”

Thượng Trang kinh ngạc, xoay người lại, thấy bà ta từ một bên hành lang đi ra ngoài. Ánh sáng từ đèn lồng chiếu vào gương mặt mập mạp của bà ta, có thể nhìn thấy rõ là một khuôn mặt đang tức giận. Bà ta quản lý Hoán Y Cục này đã nhiều năm, cũng chưa từng thấy cung nữ nào kiêu ngạo như vậy. Nếu bà ta bỏ qua việc này, thì sau này uy danh của bà ta ở Hoán Y Cục sẽ không còn nữa.

“Cô cô.” Thượng Trang lui nửa bước, cúi đầu gọi bà ta.

Từ mama đi lên trước, ra sức nhéo vai nàng một cái, mắng: “Ngươi cho mình là thiên kim tiểu thư hả? Đã tới Hoán Y Cục này rồi thì tốt nhất nên nhớ rõ thân phận của mình!”

Thượng trang bị nhéo đau nên nhíu mày lại, theo bản năng che bả vai, thấy tay kia lại muốn nhéo tiếp. Thượng Trang nhanh chóng lui lại mấy bước, Từ mama nổi giận, định mở miệng, nhưng lại nghe Thượng Trang nói trước: “Cô cô, Hiền Phi nương nương nói nô tỳ phải tự mình đưa quần áo đến cho người hằng ngày, nếu nô tỳ không có đủ sức mang những quần áo kia, đến lúc đó, sợ là không làm tròn trách nhiệm nương nương đã giao.”

“Ngươi!” Từ mama nhướng lông mày, trừng mắt nhìn nàng. Nàng ta tính toán gì đây? Dám lấy Hiền Phi ra dọa mình sao?

Thượng Trang vẫn cúi đầu nói: “Sắc trời không còn sớm, cô cô nên nghỉ ngơi sớm, nô tỳ xin về phòng trước.” Vừa nói xong, nàng cũng không nhìn bà ta, đi về phía trước.

Từ mama cố gắng chịu đựng, trong lòng rất khó chịu. Định mở miệng mắng tiếp, đột nhiên cảm giác có người đi vào Hoán Y Cục, bà ta kinh ngạc, theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của người nọ.

Nàng muốn lên tiếng kinh hô, hắn vẫn bước nhanh tiến tới, níu lấy vạt áo bà ta, trầm giọng nói: “Nhớ kỹ, sau này đừng gây phiền toái cho nàng.”

Từ mama chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, run run gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.