Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Chương 20




Thái giám thúc dục nàng ra khỏi Càn Thừa Cung, vừa nói: “An Lăng tiểu chủ. À không, ngươi đã không còn là tiểu chủ.”

Thái giám cười gian hai cái, lại nói: “Ngươi thật có thể chọc giận Hoàng Thượng đến triệt để nhỉ, đi mau nào!”

Thượng Trang cười lạnh, gần vua như gần cọp. Hôm nay coi như nàng đã thấy.

Chỉ cần một câu nói của hắn là có thể khiến cho nàng sa vào vạn kiếp bất phục. (* muôn đời muôn kiếp không thoát ra được)

Làm cung nữ Hoán Y Cục. Ừm, biết đâu được nàng lại có thể rời xa vòng xoáy tranh đấu trong hậu cung.

Thường nói hoạ phúc khôn lường nào biết đâu là phúc là hoạ.

Việc này đối với nàng mà nói cũng chưa hẳn là chuyện không tốt.

Thái giám thấy nàng không trả lời cũng bất giác thấy mất mặt, khinh miệt hừ một tiếng, bước nhanh hơn.

Lúc bước xuống bậc thang, thái giám nhìn thấy trước mắt thoáng hiện

một chút bóng dáng, liền hoảng sợ vội quỳ xuống: “Nô tài tham kiến Hoàng hậu nương nương. Nương nương kim an.”

Thượng Trang cũng giật mình kinh hãi. Lúc này, nàng mới nhìn thấy

Hoàng hậu phía trước, vội quỳ xuống: “Nô tỳ thỉnh an nương nương.”

Hoàng hậu nhìn thoáng qua nữ tử trước mặt, nàng cũng cảm thấy giật

mình. Hoàng đế lưu một mình nàng ấy lại, nhưng khi quay lại thì đày nàng ấy đến Hoán Y Cục. Song, đó là quyết định của Hoàng đế, nàng dĩ nhiên

sẽ không hỏi thêm.

Lúc đi qua người nàng, Hoàng hậu bỗng dưng mở miệng: “Trong cung, dù cho ngươi là chủ tử nhưng vẫn là nô tài, phải trung thành với Thánh

thượng. Chỉ một câu của Thánh thượng, người muốn ngươi sống thì tốt,

muốn ngươi chết cũng thế. Ngươi không thể không cãi lời cũng không thể

ghi hận.”

Thượng Trang có chút giật mình, cúi đầu nói: “Nô tỳ xin nghe theo sự dạy bảo của nương nương. Đối với Thánh thượng, nô tỳ tuyệt không hai

lòng.”

Con không nhớ thù cha, thần không nhớ việc quân qua đời. Còn nàng chỉ là một thiếu nữ không có quyền lực gì để chống lại.

Làm một nô tỳ, tôn nghiêm hay kiêu ngạo đều bị chà đạp. Còn lại chỉ có hèn mọn.

Việc này, nàng biết rõ.

Hoàng hậu rất vừa lòng, dừng bước, ngoái đầu nhìn lại nàng một lần.

Nàng ấy thật khiêm tốn, từ lúc thấy nàng ấy bước vào điện đã nhìn

ra. Kỳ thật, so với Mộ Dung Vân Khương thì nàng lại càng thích nữ tử như vậy. Chỉ là Hoàng Đế không thích.

Giờ Hoàng đế tự mình ra lệnh, nàng tất nhiên cũng sẽ không mở miệng nói muốn nàng ấy.

Lúc này không biết ai hô một tiếng: “Thái tử điện hạ.”

Thượng Trang liền nghe thấy có tiếng bước đang đi tới khá nhanh,

nàng hạ thấp người xuống hơn đợi cước bộ người gần tới, vội mở miệng:

“Nô tỳ tham kiến Thái tử điện hạ.”

“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.” Giọng nói nam tử vang lên, không lớn nhưng nghe qua cũng rất thư thái.

Hoàng hậu khẽ nhíu mày nói: “Phong nhi sao đến đây?”

Nguyên Duật Phong đứng thẳng người nói: “Nhiều ngày không gặp phụ

hoàng, trong lòng nhi thần rất lo lắng. Hôm nay không bận gì nên tới.

Mẫu hậu cũng đang muốn đi gặp phụ hoàng à?”

Hoàng hậu gật đầu nói: “Vậy cùng đi với bổn cung.”

Lời của nàng vừa mới dứt, Nguyên Duật Phong đã bước lên đỡ lấy tay nàng đi về phía trước.

Đi được hai bước, hắn chợt ngoái đầu nhìn lại nữ tử quỳ trên mặt

đất. Nàng kia không mặc quần áo trong cung, vậy thì đó là tú nữ vào cung lần này. Nhưng, lạ là vì sao chỉ có một mình nàng?

“Mẫu hậu, nàng….” Hắn không khỏi tò mò hỏi.

Hoàng hậu không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhỏ giọng nói:

“Phụ hoàng ngươi đem nàng đày đến Hoán Y Cục, tiếc thay một mỹ nhân như

vậy.”

Thật không?

Hắn không khỏi nhìn về phía sau lần nữa, thấy nữ tử đã chậm rãi đứng dậy. Thái giám đứng bên cạnh nàng nói gì đó, rồi hai người cất bước rời đi.

Bóng lưng nhỏ nhắn yểu điệu, quả nhiên là một mỹ nhân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.