Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Chương 119




Đột nhiên Thượng Trang nhớ tới muội muội, cảm xúc trong lòng càng mạnh lên.

Nàng cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng, bất giác muốn cười.

Người xưa có nói, nữ tử đều có tình cảm như một người mẹ. Như vậy, ngay cả với muội muội, cũng vậy sao?

Nhưng nàng vẫn nhớ, ngày đó, Linh Khuyết đã lắc đầu phủ nhận miếng ngọc bội của nàng.

Có lẽ, là nàng quá nhớ muội muội của mình, cho nên sâu thẳm nội tâm mới cảm thấy có lỗi.

Linh Khuyết khóc một hồi mới ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười: "Xin lỗi." Nàng dùng khăn lau nước mắt còn đọng trên khóe.

Mọi việc dù sao cũng phải có chừng mực vì hôm nay là ngày đại hôn của Nguyên Duật Diệp. Lát nữa ra ngoài, nàng phải cười thật rạng rỡ. Mặc kệ hắn có yêu Mộ Dung Vân Khương không, nhưng đó cũng là hôn thê Tề Hiền phi tuyển cho hắn, chỉ cần tốt cho hắn, nàng sẽ không hai lời.

Nhìn bộ dáng của Linh Khuyết, Thượng Trang đột nhiên cảm thấy thương cho nàng.

Nữ tử trước mặt không biết khi nào phải tranh, khi nào phải lui bước. Nàng ấy là người thức thời.

Ổn định tâm trạng, Thượng Trang thấp giọng: "Linh Khuyết cô nương không cần tìm ta."

Linh Khuyết biết chỉ cần nàng ấy hoảng loạn, Thượng Trang sẽ nghĩ ngay tới muội muội thất lạc nhiều năm trước. Nhưng nàng ấy phải sao?

Tâm tư của Linh Khuyết, nàng rõ.

Nghĩ tới đây, nàng bất giác cười. May là không phải. Như vậy trong lòng nàng có thể ký gửi hình ảnh muội muội lên người Linh Khuyết.

Có lẽ có một ngày, nàng được ẩn chuẩn rời cung, khi đó có thể đoàn viên với muội muội.

Có hi vọng, sẽ có chờ mong.

Linh Khuyết lau khô nước mắt, nói: "Tìm ngươi, là vì trong lòng ngươi không có ngài ấy." Quả thật ngoại trừ An Lăng Vu, nàng không biết tìm ai để giải bày tâm sự.

Linh Khuyết không khỏi cười khổ.

Hai người ngồi trong phòng một lát, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa của nha hoàn: "Linh Khuyết cô nương, Linh Khuyết cô nương, mau lên, đội đón dâu đã trở về, cô nương còn phải đỡ phù đâu đấy!"

Linh Khuyết đứng lên, cười với Thượng Trang rồi nâng bước ra ngoài.

"Linh Khuyết..." Nàng nhịn không được mà gọi.

Nàng ấy quay đầu, lại lộ ra nụ cười tươi sáng: "Đa tạ ngươi, ta không sao. Hôm nay là ngày đại hỉ, ta biết phải làm thế nào." Nói xong, Linh Khuyết lập tức đẩy cửa ra ngoài.

Nha hoàn cao hứng, ngay cả ánh mắt cũng mang theo ý cười.

Thượng Trang cũng ra ngoài, nàng không đi theo, chỉ đứng từ xa mà nhìn.

Tiếng pháo bên ngoài vang lên, nàng vội nâng tay che hai tai mình lại, híp mắt nhìn ra cửa lớn.

Nguyên Duật Diệp hôm nay một thân hỉ phục, vẻ ngoài thành thục hoàn toàn khác với bộ dáng cười đùa khi ở cạnh nàng. Phía sau hắn, Linh Khuyết cẩn thận dìu Mộ Dung Vân Khương.

Nhìn cảnh tượng trước mặt, nàng không khỏi cảm khái, Mộ Dung Vân Khương có được tính là tìm được lang quân như ý không?

Đoàn người tiến vào đại sảnh.

Tề Hiền phi đã an vị nhưng bên cạnh lại không có Hoàng đế.

Lễ quan cao giọng bắt đầu lễ bái đường. Thượng Trang không tới gần, vẫn đứng từ xa nhìn lại. Nhiều năm sau, mỗi lần nhớ tới hôm nay nàng đều tự nhủ, nếu thời gian có thể dừng lại ở khắc này thì tốt biết bao. Hắn là hắn, nàng là nàng, bọn họ vĩnh viễn cùng nhau xuất hiện một chỗ.

Chỉ là, không có nếu như...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.