Tay Chơi Bá Đạo

Chương 3: Tay chơi




Dịch: Niệm Di

***

Sau khi ói ra ngón tay, con mèo mặt người uể oải vươn người, kêu một cách đáng yêu.

"Meo meo ~"

Nếu bỏ qua khuôn mặt nhợt nhạt và cứng đờ ấy, chỉ bằng vào giọng nói ngọt ngào, mềm mại và dáng vẻ ngây thơ này, thậm chí nó có thể tham gia cuộc thi sắc đẹp Pokémon.

Giống như Giang Cư Mận yêu thích nghệ thuật tranh cát, Lý Ngang cũng thích mấy con mèo mềm mại trên mạng, nào là mèo vườn ngây thơ - mèo ngoại nhập hai màu mắt quyến rũ - mèo báo nhỏ hung dữ nơi hoang dã, lông chuyển vàng khi lớn dần - mèo béo Garfield thông minh...

Nhờ vào kinh nghiệm phong phú vì sở thích ngắm mèo ấy, mà lúc này, Lý Ngang ngồi xổm xuống, nặn ra một nụ cười.

Mặc kệ cái hiện tượng phi logic này là gì đi nữa, thì đứng yên chính là một phương án ứng phó tồi tệ nhất.

Do dự đồng nghĩa với thua trận.

"Mimi, ngoan nha cưng..."

Lý Ngang từ từ đưa tay về phía con mèo quái lạ, ra vẻ sờ soạng nó. Dưới ánh trăng, lấp ló đâu đó hình ảnh hắn đang giấu một chiếc đũa gỗ trong ống tay áo.

Con mèo mặt người hoàn toàn phớt lờ cử chỉ lấy lòng của Lý Ngang, chỉ chăm chăm liếm bàn chân của nó.

Dần dần, dần dần, lòng bàn tay Lý Ngang chậm rãi tới gần, sắp sửa chạm vào cái trán đầy lông của con mèo kỳ quái. Đồng thời, hắn nghiêng nhẹ cẳng tay về phía trước, để chiếc đũa gỗ trong tay áo trượt nhẹ xuống.

Mèo mặt người liếc xéo, dùng bộ vuốt vừa được liếm xong để gãi nhẹ lỗ tai, trông y hệt động tác chải đầu, hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm gần kề.

Tại vị trí điểm mù trong ánh nhìn của con mèo quái dị, ngón tay cái của Lý Ngang bắt lấy chiếc đũa gỗ đang trượt. Ngay khoảng cách này, chỉ cần con vật kia có bất cứ hành vi bất thường nào, Lý Ngang có thể trở ngược đũa gỗ, chọc thẳng vào mắt nó trong vòng một giây.

Mèo mặt người vẫn cúi đầu, giữ tư thế chải chuốt nhưng lại khẽ kêu lên.

"Meo meo ~"

Đột nhiên, Lý Ngang cảm thấy tứ chi của mình nặng nề như bị đeo chì, trong khi khe hở giữa các khớp xương khó mà cử động được. Cảm giác này y hệt như hắn bị bơm xi măng vào người, chỉ có thể phát ra âm thanh lách cách trong vô vọng.

Chỉ vừa qua một chốc, Lý Ngang đã hoàn toàn mất kiểm soát tay chân mình. Hiện tại, trông hắn giống như một bức tượng trong tư thế nửa ngồi xổm.

"Phù phù..."

Con mèo đen thở gấp, khuôn mặt bà lão họ Trương nhăn nhó vì đau đớn. Hình ảnh trước mặt này trông vô cùng đáng sợ giữa sự yên tĩnh tuyệt đối này.

Một lúc lâu sau, con mèo đen điều chỉnh lại nhịp thở rồi lảo đảo bước về phía Lý Ngang.

Lý Ngang nhìn con mèo đen dần dần tới gần. Bất chợt, con mèo nhảy lên đầu gối hắn, thè đầu lưỡi hồng hào ra, chậm rãi liếm vào cằm hắn.

Một lần, rồi đến hai lần... Con mèo đen liếm càng lúc càng nhanh. Ngạnh lưỡi như một chiếc móc câu lướt qua làn da, gây tóe máu, khiến hắn đau đớn vô cùng.

Vửa sởn gai ốc khắp người, Lý Ngang hiểu ngay rằng, không phải Trương Thúy Liên hôn mê rồi chết bất đắc kỳ tử vì biến chứng cấp tính của bệnh tiểu đường.

Chắc chắn là vụ đấy cũng giống hiện trạng của mình ngay lúc này. Bà cụ ấy bị con mèo quái dị này cố định thân thể, đành trơ mắt nhìn da mặt mình bị ăn sạch, rồi xem ngón tay, ngón chân bị gặm dần...

Sự tởm lợm tựa như cơn thủy triều lạnh thấu tim, chẳng khác nào rơi vào động băng vậy

Lý Ngang nghiến răng nghiến lợi. Nhưng dù cố hết sức để siết chặt bắp thịt, thì hắn cũng chỉ có thể nhu1ch nhích nhẹ các vị trí mắt, mũi, miệng và lưỡi mả thôi.

Như thể bị say máu, con mèo mặt người liếm môi, ngừng lại trong thoáng chốc rồi đột nhiên há miệng, táp vào cằm Lý Ngang.

Phập.

Những chiếc răng nanh của con mèo quái dị đâm vào da thịt làm máu chảy ròng ròng, lăn dài xuống cổ Lý Ngang.

Nó đã không thể kiếm chế được ham muốn mãnh liệt trước máu và thịt. Nó phải cắn, gặm, xé, nghiền nát và nuốt... Nó muốn nuốt tất cả những con thú hai chân từng hành hạ nó...

Con mèo ma quái uống máu Lý Ngang một cách ngây ngất, trong khi hắn có quờ quạng tay chân, giật đứt lớp áo khoát mà con mèo đang mặc.

Chiếc áo khoác thú cưng màu vàng nhạt rơi trên mặt đất.

Khác với bộ lông bóng mượt và ẩm ướt trên cơ thể, phần lông nằm bên dưới vị trí từng bị áo khoát che đậy rất thưa thớt và rối tung, hệt như cỏ dại chưa được tỉa gọn.

Xen kẽ giữa những nhúm lông ấy, Lý Ngang trông thấy hàng loạt vết sẹo gớm ghiếc dài sọc, những vết bầm tím, vết kim châm, vết dao, tàn thuốc...

Đó chính là dấu vết quý giá mà người chủ cũ của con mèo đen, một bà lão có vẻ hiền lành, để lại.

Như thể nhớ đến một ký ức tồi tệ nào đó, động tác cắn và gặm của con mèo mặt người ngày càng trở nên hung bạo hơn.

Đối với "con vật cưng" đã giết chủ này, nó cần phải hoàn trả lại tất cả các hành vi bạo lực mà nhân loại gây ra cho nó, thì cảm giác oán hận và hỗn loạn trong đầu mới có thể được xoa dịu.

Lý Ngang cố hết sức đảo mắt, nhưng cũng chỉ thấy được một bóng đen lờ mờ dưới cằm cùng với cảm giác đau đớn dữ dỗi từ quai hàm.

"..."

Hắn hít một hơi thật sâu, hé răng, thè lưỡi ra và cắn xuống!

Đầu lưỡi bị răng cửa sắc bén nghiền nát, máu phun ra, mùi tanh nồng nặc lan khắp khoang miệng, thấu tận óc.

Cảm giác ngột ngạt do bị khống chế lập tức giảm hẳn, Lý Ngang quyết đoán siết chặt chiếc đũa gỗ, nhanh tay đâm xuống.

Phập!!!

Đầu đũa gỗ xuyên thẳng qua lớp lông tơ và làn da mềm mại của con mèo mặt người, dọc theo xương cột sống dài bên phải, cho đến khi phần lớn đầu đũa cắm lút vào trong cơ thể nó.

Tựa như bị một tia sét đánh trúng vào người, con mèo quái dị ấy vẫn đang há miệng gặm nhấm, nhưng đôi đồng tử màu hạnh nhân của nó bất chợt mờ mịt hẳn đi.

Lý Ngang đạp chân xuống đất, vừa nhào tới vung cánh tay đang cầm đũa gỗ đập mạnh con mèo đen vào mặt tường.

Bốp bốp bốp bốp bốp!!!

Hắn vung ra từng cú đấm mạnh mẽ như cuồng phong bão vũ, đánh thẳng vào cơ thể con mèo, chủ yếu nhắm ngay các vị trí xương trán, xương chẩm, xương đỉnh, xương chỏm, xương sườn, xương cánh, xương bả vai, xương hông...

Lý Ngang dừng tay sau khi đánh nát xương cốt của con mèo mặt người, biến nó thành một cái "bánh mèo" nhão nhẹt.

Dòng máu tanh tưởi vẩy lên bức tường trắng như tuyết, bạch huyết nhầy nhụa lem luốc, trong khi nội tạng bét nhè văng tung tóe trên người Lý Ngang.

Tí tách... Tí tách...

Từng giọt máu nhỏ xuống đất dọc theo nắm tay mà Lý Ngang rút lại.

"Phù..."

Hắn từ từ thở phào nhẹ nhõm rồi ném cái "bánh mèo" lắm lông trong hình thù lẫn lộn giữa xương và thịt nát xuống đất.

Màn sương mù dày đặc tan đi. Trăng lại sáng, tiếng côn trùng và chim chóc từ xa vọng lại.

Hiện tượng ma giấu đã biến mất.

[Đã phát hiện Player BC95*1568 đã bị Non-player tiêu diệt, tư cách của Player BC95*1568 đã bị hủy bỏ - Chuẩn bị bắt đầu quá trình chuyển đổi tư cách]

[Đã hoàn thành quá trình tự chuyển đổi tư cách - Name of new-user: Lý Ngang]

[Level: 01]

[Exp hiện tại: 0/100]

[Equipment: Không có]

[Item: Không có]

[Do user là Newbie - khởi động mục hướng dẫn người chơi mới]

[Tất cả các tác phẩm giả tưởng từng được nhân loại sáng tạo ra dọc theo bề dày lịch sử, bao gồm thần thoại, sử thi, truyền thuyết, hoạt hình, truyện tranh, phim điện ảnh, trò chơi... đều là những hình chiếu về các thế giới khác trên Trái Đất.]

[Trong vũ trụ bao la này, chúng ta cùng chung sống với vô số nền văn minh khác, cạnh tranh, xâm nhập vào nhau, và đấu đá lẫn nhau.]

[Và bạn, một người may mắn có thể bộc lộ tài năng giữa bao người, có cơ hội tiếp xúc với hiện tượng siêu nhiên và biến bản thân trở thành Dị nhân.]

[Bạn có thể đứng trước sân khấu và thông báo với thế giới rằng, làn sóng của thời đại đang cuốn đến. Hoặc bạn có thể ẩn mình trong bóng tối và quan sát cuộc đấu tranh sinh tồn của người khác bằng đôi mắt lạnh lùng của bản thân.]

[Hãy giải phóng tâm trí của bạn đi!!! Hãy tự nắm lấy số phận của chính mình!]

[Đây là một trò chơi hoàn toàn có thật.

Đây là Đấu trường giết chóc trên Địa cầu.]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.