Táo Chua

Quyển 2 - Chương 13




Tôi đi học sớm, con nhà người ta bảy tuổi mới bắt đầu đi học, tôi năm tuổi đã đến trường.

Đến năm lớp tám, bạn tôi là Trương Bất Du đã bước vào tuổi dậy thì, sức tưởng tượng và khát vọng kỳ dị bắt đầu nảy mầm trong cơ thể nó. Lúc đó tiệm game gần cầu treo đóng cửa rồi, mấy cái máy game bị khiêng ra ngoài, chẳng bao lâu sau liền biến thành một tiệm net.

Bạn học tôi thường lén vào đó chơi, Trương Bất Du cũng không ngoại lệ. Có lần tôi hỏi nó trong đó có gì vui, Trương Bất Du mỉm cười thần bí, nó đảo mắt nhìn tôi, cong môi nói: “Mày phải đi thử mới biết.”

Tan học tôi liền theo Trương Bất Du vào tiệm net, nó đã sớm quen đường quen lối, dẫn tôi vào trong góc rồi bật máy tính lên.

“Nhóc Lê, tao cho mày coi cái này thú vị lắm.” Màn hình hắt lên ánh xanh, Trương Bất Du gõ phím lạch cạch, thần bí nói: “Lại đây.”

Tôi nhìn qua, bị hình ảnh trên màn hình dọa hết hồn. Tôi cảm thấy có gì đó trong người bị phô bày. Bụi trong quán net, thuốc lá, mùi kim loại trộn thành một mùi vị xa lạ, rồi đột nhiên nồng nặc.

Trương Bất Du hào hứng hỏi tôi thấy thế nào.

Tôi không biết nên hình dung cảm giác quái dị này như thế nào, chỉ lắc đầu nhìn nó.

Trương Bất Du có hơi bất ngờ, nó dùng ánh mắt rất khác nhìn tôi, chậc lưỡi nói: “Không ngờ nha nhóc Lê, mày thật sự làm tao mở mang tầm mắt.”

Tôi vẫn còn chưa hoàn hồn, thấp thỏm ngồi không yên, cũng không hiểu Trương Bất Du có ý gì. Có vẻ như Trương Bất Du còn thấp thỏm hơn tôi, nó mở to mắt, cứ nhìn chằm chằm màn hình, tay chân cuống quýt.

Tôi hỏi: “Trương Bất Du, mày bị gì thế?”

Trương Bất Du do dự nhìn tôi, mặt mũi đỏ ửng, nó ấp úng một hồi cũng không nói được một câu hoàn chỉnh, lúc này đột nhiên có một người đi đến, gõ tay lên máy tính.

Trương Bất Du giật mình quay đầu lại, mặt không còn một giọt máu, tôi cũng nhìn theo. Lúc đó, tim tôi như ngừng đập, tôi nhìn thấy Phan Quế Chi đã lâu không gặp.

“Hai chú em, đang coi gì mà lén la lén lút vậy, cho anh coi với.” Phan Quế Chi nghiêng đầu, nhìn thấy màn hình của Trương Bất Du thì mỉm cười.

Sau khi tốt nghiệp cấp hai, Phan Quế Chi đi biệt tích, nghe nói là hắn đi học trường nghề ở vùng khác, chẳng biết sao bây giờ lại quay về rồi. Phan Quế Chi còn phiền phức hơn chó nhà hắn, Trương Bất Du sợ hết hồn, vội kéo tôi chạy khỏi ánh mắt giễu cợt của Phan Quế Chi.

“Tiêu rồi, chúng ta bị Phan Quế Chi phát hiện rồi, hắn nắm được điểm yếu của chúng ta rồi!” Mặt Trương Bất Du vẫn trắng bệch.

Tôi ngây người. Phan Quế Chi sẽ nói cho anh tôi biết sao? Cho dù Trương Bất Du mở miệng ra là đồ tốt, nhưng trực giác cho tôi biết, tôi không muốn anh tôi biết chuyện này.

“Không đâu, hắn nhất định cũng coi rồi, dựa vào cái gì mà vạch trần chúng ta…” Một lúc sau, có lẽ Trương Bất Du ngộ ra rồi, lẩm nhẩm tự trấn an mình: “Không đâu, không đâu…”

Mỗi lần nó nói ‘không đâu’ là tim tôi lại nảy lên, mùi kim loại ngột ngạt cứ như bóng ma quẩn quanh trong trí óc, khi về đến nhà, tôi không yên trong lòng, không dám đối mặt với anh.

Phòng chúng tôi có một cái máy tính secondhand, sau khi tốt nghiệp thì Lữ Tân Nghiêu mua nó về, buổi tối anh thường ngồi trước máy tính, đến khuya mới đi ngủ. Tôi nghe thấy tiếng đánh máy lạch cạch ngủ không được, vừa nhắm mặt là nhớ đến chuyện quán net, thế nên tôi nhìn bóng lưng anh, đến khi bị anh phát hiện.

Lữ Tân Nghiêu nhìn tôi, nửa bên mặt là ánh sáng xanh u ám, giọng nói mang chút khiển trách: “Sao còn chưa ngủ?”

Tôi lảng ánh mắt anh, kéo chăn lên, một lát sau, tôi nghe tiếng tắt máy. Lữ Tân Nghiêu đứng dậy đi đến bên giường. Tôi đột nhiên muốn thú tội, xung động gọi anh.

Trong phòng rất yên lặng, Lữ Tân Nghiêu dừng bước.

Tôi hối hận ngay lập tức. Tôi không dám nói hết cho anh nghe, chỉ ngập ngừng thăm dò: “Anh à, lớp em, lớp em có nhiều đứa tan học xong thì đi net.”

Anh tôi ừ một tiếng, đợi tôi nói tiếp.

“Chúng nó… chúng nó rủ em đi… anh, em đi được không?”

“Em đoán xem?” Anh tôi không khẳng định, đáp án chỉ có một.

Tôi bèn nói dối với anh: “Em không đi.”

Đèn đã tắt, trong phòng tối đen, tôi không nhìn rõ mặt anh, tôi biết anh cũng không thấy rõ tôi, nhưng tôi vẫn chột dạ.

Bà nội, ngẩng đầu ba tấc có thần linh, người đang làm, trời đang nhìn, nhưng bà không nói cho tôi biết hậu quả khi nói dối thần linh là gì. Là Phan Quế Chi cho tôi biết.

Lần thứ hai tôi gặp Phan Quế Chi là ở cầu treo. Hắn lất cất đứng bên cạnh tảng đá đi tè, ngón tay từng luyện Cửu âm bạch cốt trảo kẹp thuốc lá, vừa nhả khói vừa cười cười nhìn tôi.

“Ê nhóc, qua đây.”

Phan Quế Chi lớn hơn Lữ Tân Nghiêu một tuổi, sau khi rời khỏi thôn Bạch Tước trở về cứ như biến thành một người khác, râu ria lổm chổm dưới cằm, ánh mắt xảo quyệt già dặn.

Tôi xoay người định chạy, Phan Quế Chi nhanh tay nắm lấy quai cặp tôi kéo lại. Hắn thân thiết quàng vai tôi, kề sát bên tai tôi nói: “Nhóc sợ anh à?”

Làn khói từ miệng Phan Quế Chi quấn lên cổ tôi, tôi hoảng hốt né đi, hắn lại cười lớn: “Sợ gì chứ? Anh có đánh bé đâu…”

“Anh không phải anh tôi.” Tôi nói.

“À, anh bé là Lữ Tân Nghiêu cơ mà? Nó dữ hơn anh nhiều, bé có sợ nó không? Xém chút nữa thì quên mất, anh bé từng đánh anh đó.” Phan Quế Chi đột nhiên ngắt lời, nhưng trên mặt thì vẫn cười, hắn rít một hơi thuốc, lại nói tiếp: “Nhưng mà anh và bé thì vẫn là bạn tốt, anh dẫn bé đi chơi.”

“Tôi không đi.” Tôi từ chối.

Bàn tay không kẹp thuốc của Phan Quế Chi nắm chặt vai tôi: “Bé không nghe rõ à? Anh đưa bé đi chơi, không có hỏi bé đi hay không.”

Tôi từng đảm bảo với anh tôi là không đặt chân vào quán net, ngay từ đầu tôi đã nói dối, bây giờ lại nuốt lời. Phan Quế Chi nắm vai tôi đưa tôi vào quán net, tuổi dậy thì của tôi cứ thế bắt đầu nảy mầm trong không gian nhỏ hẹp nồng nặc mùi thuốc và kim loại này.

Phan Quế Chi hiển nhiên biết nhiều hơn Trương Bất Du, hắn nắm gáy tôi đẩy đến trước màn hình: “Thấy rõ chưa?”

Đến khi trán tôi dán sát vào màn hình máy tính, hắn mới hỏi: “Nhỏ này đẹp không?”

Tôi lắc đầu.

“Cũng đúng…” Phan Quế Chi ngẫm nghĩ, đột nhiên lại cười nhếch: “So với Mai Thanh Thanh thì chẳng đáng là gì.”

“Tôi không quen Mai Thanh Thanh.” Tôi nói.

“Mai Thanh Thanh ấy à…” Phan Quế Chi dập thuốc, mò tay xuống tháo nút quần: “Bé về hỏi Lữ Tân Nghiêu, lúc thủ thì trong đầu là mông của ai.”

Tôi hỏi ngược lại: “Tại sao anh tôi phải nghĩ đến mông của người khác?”

“Thế nên nghĩ tới cái gì nữa?” Phan Quế Chi cười khà khà nhìn tôi: “Trời ơi em trai ngốc ơi, không hiểu chứ gì? Chỉ thủ thôi thì có gì vui? Thích nghĩ tới cái gì thì cứ nghĩ.”

Tôi lắc đầu: “Anh tôi không thích Mai Thanh Thanh, càng không thích mông cô ta.”

Phan Quế Chi bật cười, kéo kh.óa quần ra. Chẳng biết vì sao, tôi lại sinh lòng hiếu kỳ, cứ như có gì mới mẻ sắp được vạch ra trước mặt, tôi hỏi: “Anh định làm gì?”

“Làm gì?” Phan Quế Chi vui ra mặt, hắn đáp: “Luyện Cửu âm bạch cốt trảo.”

Tôi nghe thấy tiếng thở dài từ tận trong yết hầu của hắn. Một lúc sau, Phan Quế Chi nheo mắt nhìn tôi: “Em à, có cần anh dạy không?” Tôi vội vàng lắc đầu, Phan Quế Chi móc một điếu thuốc mới ra, chậm rãi ngậm trong miệng.

“Nếu bé là con gái thì tốt biết bao.” Phan Quế Chi nhìn tôi một hồi, vô cùng tiếc nuối vỗ má tôi, rồi ra lệnh: “Đốt thuốc cho anh.”

Sợ hãi sẽ làm ký ức trở nên rõ ràng hơn, lúc đó tôi không biết câu cảm thán của Phan Quế Chi lại trở thành vọng tưởng hư cấu của tôi suốt một thời gian dài, cũng là một niềm an ủi giả tưởng cho thần kinh méo mó.

Lần thứ hai tôi đặt chân vào quán net, vẫn giấu Lữ Tân Nghiêu như cũ. Mùi kim loại ngột ngạt ẩm thấp quấn lấy tôi, giống như một bóng ma luyện Cửu âm bạch cốt trảo len vào chăn tôi.

Đêm đó, tôi mơ thấy anh tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.