Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 193




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tiến sĩ K im lặng nhìn về phía Sở Du Ninh, cô chịu phối hợp tất nhiên là tốt nhất rồi, nhưng mà… không thể đặt cô ở bên cạnh mọi lúc mọi nơi trong thời gian nghiên cứu làm tiến sĩ K có chút bất mãn.

Ánh mắt Sở Du Ninh chợt lóe: “Lần này tôi trở về từ căn cứ Chiến Lôi có đem theo một người cùng về, ông ta phát hiện ra kỹ thuật cướp đoạt dị năng của người khác.”

“Ồ?” Cuối cùng tiến sĩ K đã có chút buông lỏng.

“Người này có dã tâm rất lớn, càng kéo dài thì càng dễ xảy ra biến số, tốt nhất chúng ta nên nắm được kỹ thuật của ông ta vào tay trước rồi lại nói tiếp.” Sở Du Ninh thành khẩn đề nghị.

Tiến sĩ K hơi híp mắt nhìn Sở Du Ninh, giống như đã nhìn thấu suy nghĩ muốn thoát thân của cô.

Sở Du Ninh lộ ra một nụ cười khổ: “Tôi đâu có chạy được.” Thấy tiến sĩ K giống như không tin, Sở Du Ninh hơi dừng một chút, sau đó sắc mặt cứng lại: “Nếu như thí nghiệm thành công thì với tôi mà nói cũng không phải không có chỗ tốt…” Sở Du Ninh bình tĩnh nhìn tiến sĩ K, câu của cô đã gãi đúng chỗ tham trong lòng, vừa không làm người ta cảm thấy phản cảm mà lại có thể làm cho tiến sĩ K thả lỏng cảnh giác.

Tiến sĩ K suy nghĩ nửa ngày rồi mới bình tĩnh gật đầu: “Nếu như cô thật sự phối hợp tốt thì tất cả đều vui vẻ, còn nếu như cô dám chạy…” tiến sĩ K cười lạnh: “Tin tôi đi, đến lúc đó muốn hối hận cũng không kịp.”

Cuối cùng Cố Đông vẫn mang Sở Du Ninh về, chủ yếu là bởi vì tiến sĩ K còn muốn nghiên cứu một chút số liệu hôm nay lấy được để vạch ra phương hướng tiếp theo của thí nghiệm.

Trên đường Cố Đông không nói bất kỳ cái gì, mãi lúc tới thang máy để trở về chợ đen mới mở miệng: “Toàn bộ phòng thí nghiệm đều là do dị năng hệ kim của tiến sĩ K chế tạo, chỉ cần đi vào trong phạm vi phòng thí nghiệm cũng tương đương với việc hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Chỉ cần ở trong phòng thí nghiệm thì hắn có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ.”

Bước chân của Sở Du Ninh hơi dừng lại, cho nên… tiến sĩ K mới có thể nhanh như vậy đã nhìn ra sự khác lạ nguyên hạch của cô? Phòng thí nghiệm giống với kính hiển vi? Càng nghĩ càng thấy ớn có được không!

“Dị năng hệ kim cũng chỉ là một loại dị năng bình thường, nhưng ở trong tay của tiến sĩ K thì lại có thể phát huy tới mức tận cùng, cho nên tôi muốn để hắn giúp cô, ít nhất giúp cô có năng lực tự bảo vệ bản thân.”

Sở Du Ninh nhìn về phía Cố Đông, hắn đây là đang giải thích cho cô sao? Sở Du Ninh hơi mỉm cười: “Ông chủ yên tâm đi, tôi không hiểu lầm đâu.” Hành động của Cố Đông và lời nói của hai người đã biểu đạt rất rõ ràng, Sở Du Ninh không phải là một thiếu nữ mộng mơ, cô sẽ không làm ra vẻ chỉ có chút chuyện đã làm như cả thế giới đã phản bội mình.

Lý trí một chút mà nói, kể cả Cố Đông vì lợi ích mà giao cô hoàn toàn cho tiến sĩ K thì cô cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì nếu là cô thì cô cũng không chút do dự mà đưa Cố Đông cho hắn. Nhưng hôm nay Cố Đông lại chịu đứng ra bảo vệ cô, Sở Du Ninh vẫn rất cảm kích, dù sao thì cô cũng không phải là gì của hắn, hắn không có cái nghĩa vụ phải bảo vệ cô.

Ngụy Tử Hân cũng không biết Sở Du Ninh đã gặp phải chuyện gì ở bêm dưới, Sở Du Ninh cũng không định nói cho cô ấy, thứ nhất là không muốn làm cho cô ấy lo lắng, thứ hai là chuyện này cần phải giữ bí mật, càng ít người biết thì Sở Du Ninh càng an toàn.

Đây không phải là vấn đề cô có tin tưởng Ngụy Tử Hân hay không, bởi vì dù là người mình tin tưởng thì cũng sẽ có lúc mắc sai lầm, dù sao nhân tâm là thứ phức tạp nhất, dễ thay đổi nhất.

Cố Đông và Ngụy Tử Hân đều là những nhân vật quan trọng, có tiếng nói và hành động vô cùng nhanh ở trong chợ đen, họ đã dọn dẹp và sắp xếp một cái văn phòng ở đối diện với văn phòng của Cố Đông trong cùng ngày đó, dựa theo ý muốn của Sở Du Ninh, nơi này được sắp xếp như một cái thư viện thật lớn, thư viện cao hai tầng, giá sách thật lớn như một bức tường kéo dài từ mặt đất lên tận nóc nhà, trên đó có đầy đủ các loại sách, sách về thế giới cũng có.

“Vì sao em lại muốn làm như thế này?” Nhìn những giá sách đã chia nhỏ cái thư viện trông như mê cung này, Ngụy Tử Hân nghi hoặc hỏi. Sở Du Ninh hơi mỉm cười: “Bởi vì em không tin vào internet!” 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.