Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê

Chương 9




Edit: Rabbit

Phải nói rằng, Đan Sâm Duệ là cao thủ tán tỉnh, không cần một khắc, hai chân Nhan Nặc Ưu vốn cực lực giãy dụa liền bắt đầu bủn rủn khó nhịn, như thế nào cũng không dùng được lực.

Nhan Nặc Ưu nước mắt rơi lã chã, suy nghĩ về giờ phút này chính mình bị Đan Sâm Duệ bày ra như thế tư thế tu nhân cung, hắn thưởng thức, cô liền cảm thấy chính mình rất bẩn, rất hạ lưu.

“Bảo bối, hôm nay anh sẽ khiến cho em biết, anh là gì của em.” Đan Sâm Duệ vẻ mặt u ám, nghĩ đến vừa rồi bảo bối của hắn dám nói không đồng ý gả cho hắn, khiến cho trong lòng hắn bốc hỏa. Vốn đã bị dục hỏa làm cho choáng váng đầu óc Đan Sâm Duệ giờ phút này tức giận càng thêm bành trướng, hận không thể ăn cô ngay, làm cho cô biến thành của hắn.

“Ô ô……” Bởi vì yêu cầu một khắc kia của Nhan Nặc Ưu, Đan Sâm Duệ một chút môi của cô che lại , làm cho cô chỉ có thể phát ra tiếng nức nở.

Nhìn Nhan Nặc Ưu dưới thân lê hoa đái vũ, Đan Sâm Duệ trong nháy mắt có chút thương xót, cuối cùng vẫn là cố nén quyết tâm, làm cho chính mình vững tâm đứng lên. Hắn không ngừng nói với chính mình, đó là bởi vì bảo bối không nghe lời, chính mình nếu còn không mau xuống tay, như vậy bảo bối sẽ không bao giờ là của hắn .

Dưới thân trướng đau, làm cho Đan Sâm Duệ vốn có chút ý nghĩ rõ ràng lại mất đi lý trí, dưới thân khổng lồ chậm rãi đi vào giữa hai chân Nhan Nặc Ưu, qua lại cọ xát.

“Oanh……” Nhan Nặc Ưu hoảng sợ mở to ánh mắt, trời ạ! Người con trai này thế nhưng ở nơi đó……

Nghĩ đến khi tu nhân sẽ có động tác như thế, Nhan Nặc Ưu mặt nháy mắt đỏ bừng. Cũng không biết rốt cuộc đỏ vì thẹn thùng sau khi giận hay do xấu hổ. Tóm lại, Nhan Nặc Ưu giờ phút này quả thực chính là dùng hết tất cả khí lực cả đời này của cô để thoát khỏi Đan Sâm Duệ khổng lồ.

Không, cô đã từng nói, về sau sẽ gả cho Hạo Nhiên , cô không cần mạc danh kỳ diệu như vậy đã bị Đan Sâm Duệ ăn hết. Ai tới cứu cứu cô ! Cô không muốn đem thân mình cho người khác như vậy. Hạo Nhiên, anh ở nơi nào…

“Em lại nghĩ tới người đàn ông kia, Nhan Nặc Ưu, anh hiện tại sẽ cho em rõ ràng, em đang ở dưới thân của ai.” Tức sùi bọt mép Đan Sâm Duệ ánh mắt màu đỏ, trong mắt rõ ràng có thể thấy được tơ máu cùng trên cánh tay nổi lên gân xanh đều có thể thấy được hắn có bao nhiêu phẫn nộ. Một phen cầm lấy mắt cá chân của Nhan Nặc Ưu,nâng lên. Tay kia thì cưỡng chế làm cho Nhan Nặc Ưu chuyển đầu hướng về phía kính thủy tinh.

Động tác như vậy, trực tiếp không hề nghi ngờ xông vào đầu óc Nhan Nặc Ưu. Nhan Nặc Ưu giờ phút này đầu đã bắt đầu quay cuồng, đầu óc cũng bắt đầu mất hiệu quả, giờ phút này cô chỉ còn đôi mắt đầy trống rỗng, sắc mặt tái nhợt, giống như chỉ cần có người nhẹ nhàng chạm vào cô, cô sẽ tan biến……

“Nhìn, anh muốn em nhìn, ai mới là người đàn ông của em.” Nhìn chính mình đã trướng đau tới điểm khổng lồ, nghĩ đến cơ thể Nhan Nặc Ưu đã hoàn toàn ẩm ướt, liền nhẹ nhàng đi vào trong bộ phận trung tâm trong thân thể Nhan Nặc Ưu nhẹ nhàng ma sát……

Nhan Nặc Ưu phản ứng gì cũng không có, ánh mắt trống rỗng nhìn trên kính thủy tinh dưới thân thể mình cùng động tác tu nhân, không có một tia biểu tình.

“A……” cau mày, cảm giác đau đớn rõ ràng truyền vào đầu óc Nhan Nặc Ưu, đau đớn làm cho cô có trực giác, đau đớn kia làm cho cô không thể thừa nhận. Rất đau làm cho ánh mắt cô bắt đầu mơ hồ.

Vẻ mặt dục vọng của Đan Sâm Duệ bị tiếng hô tê tâm đau của Nhan Nặc Ưu làm cho lý trí trở về, nhìn chính mình vừa mới tiến cái khổng lồ vào người cô, lại nhìn thấy Nhan Nặc Ưu trên giường đã hôn mê, trái tim cảm thấy đau đớn, giống như cảm thấy cô sắp rời khỏi thế giới này.

Nhanh chóng rút vật khổng lồ của chính mình ra khỏi thân thể Nhan Nặc Ưu. Trời ạ! Hắn rốt cuộc làm cái gì? Vì cái gì lại thành như vậy. Ưu nhi làm sao lại thế này?

Nghĩ đến chuyện vô liêm sỉ mình làm vừa rồi, Đan Sâm Duệ dùng sức. Lập tức đầu óc cũng rõ ràng hơn nhanh chóng đứng lên, la lớn với ngoài cửa:“Người đâu, nhanh đi gọi Chung Minh Hiên lại đây.”

Chung Minh Hiên là bạn tốt từ nhỏ đến lớn của hắn, cũng là bác sĩ riêng của hắn. Tất cả ốm đau cùng thương thế của hắn đều do Chung Minh Hiên xử lý , cho nên, Đan Sâm Duệ rất tin tưởng y thuật của Chung Minh Hiên.

“Bảo bối, Duệ sai lầm rồi, vừa rồi không nên đối với em như vậy , em tỉnh lại đi!” Nhẹ nhàng ôm lấy Nhan Nặc Ưu, Đan Sâm Duệ cảm thấy trái tim của mình như đang rời khỏi cuộc sống này, đau đến có chút khó thở.

Từ nhỏ đến lớn, Đan Sâm Duệ hắn chưa từng có lúc đau lòng như vậy. Lần này trở về, chuẩn bị cưới tiểu bảo bối của hắn vào cửa, cũng không nghĩ đến, thế nhưng tiểu bảo bối của hắn nhiều lần làm cho hắn không khống chế được phẫn nộ cùng đau lòng. Trước kia, cho dù là bản thân bị thương, hắn cũng chưa bao giờ từng mặt nhăn mày, mà hôm nay, nhìn tiểu bảo bối trong lòng bộ dáng tức giận, thế nhưng hắn lại đau đớn đến khó thở.

Chưa đến một giờ, cửa lại một lần nữa mở ra, ngoài cửa truyền đến tiếng rõ ràng của người vệ sĩ:“Thiếu gia, bác sĩ Chung Minh Hiên đã đến.”

“Để cho hắn vào đi.”Dùng tay ấn vào đầu giường một cái, cửa liền tự động mở ra.

Chung Minh Hiên vẻ mặt đau khổ bước vào, vừa vào cửa, hắn liền phát hiện không khí có chút quỷ dị, nghĩ chính mình vừa vặn chuẩn bị cùng lão bà hôn nhẹ một phen từ từ ân ái, lại bị vệ sĩ của Đan Sâm Duệ quấy rầy, trong lòng phải cố nén tức giận. Vì thế, trên mặt nở ra một nụ cười tươi như ngọc, đối với Đan Sâm Duệ trên giường cũng không nhúc nhích nói:“Này , làm sao vậy? Nhìn bộ dáng quần áo cậu không chỉnh, hình như không được thỏa mãn?”

“Nếu cậu còn muốn có mệnh trở về cùng người phụ nữ của cậu ôn tồn, như vậy hiện tại cậu tốt nhất ngậm cái miệng chán ghét của cậu, nhanh lên lại đây xem cho Ưu nhi, cô ấy rốt cuộc làm sao vậy.” Nghiến răng nghiến lợi quát bạn tốt.

Nhìn bạn tốt của mình chưa từng phát giận với mình thế nhưng hôm nay như thế không khống chế được, hơn nữa nhìn ánh mắt màu đỏ của bạn tốt, đó là nước mắt sao. Chung Minh Hiên cảm thấy bị sốc. Bạn tốt, thậm chí còn khóc?

“Cậu ôm cô ấy như vậy, tớ khám bênh như thế nào!” Nhìn bạn tốt ôm người con gái không thấy rõ mặt như trân bảo, Chung Minh Hiên cảm thấy hắn cười so với khóc còn khó coi hơn.

“Vậy còn không nhanh lên.” Sắc mặt có chút xấu hổ, Đan Sâm Duệ nhanh chóng buông Nhan Nặc Ưu nằm xuống, một bên quát Chung Minh Hiên.

Bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra Duệ thực lòng. Chỉ hy vọng, nguời con gái này có thể đối xử tốt với Duệ, làm cho hắn về sau có thể vui vẻ. Duệ, đã đủ khổ ……

“Cậu rốt cuộc đã làm gì cô ấy?” Này quả thực chính là biết rõ còn cố hỏi, Chung Minh Hiên chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của bạn tốt lại bị tan chảy như hôm nay.

“Hỏi nhiều như vậy làm cái gì? Tớ bảo cậu xem bệnh cho Ưu nhi, chứ không phải nghe cậu hỏi chuyện.” Nghe câu hỏi của Chung Minh Hiên, Đan Sâm Duệ có một loại cảm giác thẹn quá hóa thành giận. Người đàn ông này quả thực chính là muốn chết, bảo hắn xem bệnh cho Ưu nhi, thế nhưng hắn lại nói nhiều như vậy.

“Đừng cậu đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tớ. Tớ chỉ là muốn xác định một chút, bởi vì vị tiểu thư này thân thể rất suy yếu, hẳn là đã bị kích thích cực độ mà té xỉu.” Cho nên tôi mới hỏi như vậy! Tiểu tử cậu phải biết rằng, muốn tôi xem bệnh cho bệnh nhân đều phải hẹn trước đó? Tiểu tử phúc khí cậu tốt như vậy mà còn không biết lịch sự với tôi?

Nhẹ nhàng lắc đầu, phá vỡ suy nghĩ miên man của chính mình, muốn tiểu tử này tử tế với mình, quả thực còn khó hơn so với việc làm cho nước sống Hoàng Hà cạn.

“Tớ…… Tớ chỉ là vì Ưu nhi nói chút , làm cho tớ không khống chế được thiếu chút nữa làm cho cô ấy……”Tiếng nói sau đó, càng ngày càng nhỏ dần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.