Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê

Chương 77




Edit: Rabbit

“Được rồi, nói xem đã xảy ra chuyện gì.” Người đàn ông dường như đã quen với thái độ của cô ta, không có chút phản ứng, trực tiếp hỏi Lâm Ái Liên mục đích kêu hắn đến đây.

“Bọn họ đều bắt nạt em, cái con hồ ly tinh kia còn dám đánh em, anh xem đi.” Chỉ vào vết máu trên mặt mình, Lâm Ái Liên nói với vẻ ấm ức, nhìn về phía Tần Tư Ngữ vẫn tránh ở trong lòng Nhan Nặc Ưu, trong mắt tràn đầy ngoan độc.

“Cô thật sự đánh cô ấy?” Người đàn ông cau mày hỏi Tần Tư Ngữ vẫn đang ở trong lòng Nhan Nặc Ưu.

Nhan Nặc Ưu cảm giác rõ ràng được người trong lòng thân thể run run, tay ôm Tần Tư Ngữ càng thêm chặt, không nói gì, chỉ dùng hành động chứng minh chính mình sẽ bảo vệ cô ấy.

“Chuyện này là như thế nào?” Mấp máy môi, không để cho mình bộc lộ sự yếu ớt trong đáy lòng, trực tiếp nhìn về phía người đàn ông , Tần Tư Ngữ cố gắng ngăn chặn căng thẳng trong lòng.

“Tại sao?” Người đàn ông vốn bình tĩnh nháy mắt trở nên thay đổi, nghiêm túc nhìn về phía Tần Tư Ngữ, trong mắt tràn đầy trách cứ.

“Còn có tại sao, Đường Đạt Khải không phải là do anh bị ả hồ ly này dụ dỗ sao? Bây giờ vợ anh bị đánh, anh còn bênh vực ả.” Lâm Ái Liên nhìn chồng mình ngay cả đạo lý dễ hiểu như vậy cũng không hiểu, nhất thời càng cảm thấy tức giận hơn.

“Cô nói bậy bạ gì đó!” Sắc mặt người đàn ông có chút khó coi, nhìn về phía Lâm Ái Liên ánh mắt cũng trở nên sắc bén.

“Tôi…… Tôi…… Như thế nào, tôi nói sai sao, anh có quan hệ bất chính với người đàn bà này, bây giờ cô ta còn muốn leo lên đầu tôi, anh là đồ không có lương tâm ……” Bị ánh mắt sắc bén của người đàn ông làm cho kinh sợ trong chốc lát, Lâm Ái Liên cũng nhanh chóng khóc rống lên.

“Câm miệng.” Người đàn ông nhăn trán, chán ghét nhìn Lâm Ái Liên nước mặt nước mũi đầy mặt, có chút không muốn an ủi hoặc là quan tâm.

“Như thế nào, ở bên ngoài tìm tiểu tam bị tôi phát hiện anh còn không thừa nhận, anh còn mắng tôi……. Ô ô ô ô” Càng nói, Lâm Ái Liên càng cố khóc lớn hơn.

“Câm miệng của cô lại, nếu không tôi cũng không cam đoan hậu quả.” Cảm giác được thân thể Tần Tư Ngữ không ngừng run run, lại nghe Lâm Ái Liên khóc rống như người điên, Nhan Nặc Ưu ánh mắt sắc như đao, thẳng tắp bắn về phía Lâm Ái Liên đang khóc.

Lâm Ái Liên vốn đang lớn tiếng khóc chạm phải ánh mắt cảnh cáo lạnh lùng của Nhan Nặc Ưu, nhất thời ngừng khóc, không dám khóc nháo nữa.

“Được rồi, chuyện này đủ rồi, Ái Liên chúng ta trở về.” Đường Đạt Khải lơ đãng liếc mắt nhìn Tần Tư Ngữ trong lòng Nhan Nặc Ưu một cái, muốn nói lại thôi.

“Đi về sao, không thể, bỏ qua nhẹ nhàng như vậy cho mấy ả này, sau này làm sao tôi có thể sống ở đây.” Một phen bỏ tay Đường Đạt Khải ra, Lâm Ái Liên hôm nay quyết tâm đấu tới cùng với Nhan Nặc Ưu.

“Cô…… cô có đi hay không.” Thanh âm đột nhiên lớn thêm, Đường Đạt Khải nhìn Lâm Ái Liên, trong mắt tràn đầy lửa giận, hung hăng trừng mắt với Lâm Ái Liên, càng phát ra sự tức giận, người đàn bà này quả thực càng ngày càng không thể nói lý, càng ngày càng làm cho người ta chán ghét.

“Thế nào, đau lòng vì tiểu tình nhân của anh sao, Đường Đạt Khải anh thật quá đáng.” Nghe lời nói của chồng, nước mắt Lâm Ái Liên lại chảy ra, người đàn ông này đã chung sống với cô ta mười năm, nếu năm đó không phải nhà cô ta ở thị trấn này có thế lực, chắc chắn hắn sẽ không cưới cô ta. Lâm Ái Liên có chút hoảng hốt, người đàn ông này dường như sắp bỏ cô ta đi , thế lực của hắn hiện nay căn bản không cần dựa vào thế lực gia đình nhà cô ta , mà những năm gần đây, cô ta biết hắn dường như đã sớm chán ghét cô ta, chỉ là vẫn còn nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng nhiều năm, cho nên mới không li hôn.

“Về nhà nói sau.” Nhìn thoáng qua Nhan Nặc Ưu và Tần Tư Ngữ, Đường Đạt Khải xanh cả mặt.

“Tôi không muốn nghe những lời này, các ngươi cứ từ từ tán gẫu, hiện tại chúng tôi sẽ giải quyết vấn đề kinh tế mà vợ anh vừa nói, nếu thật sự thiếu các người, chúng tôi sẽ trả.” Trong mắt tràn đầy kiên định, Nhan Nặc Ưu không còn muốn trốn tránh chuyện của Tần Tư Ngữ nữa.

“Hừ, các người sẽ trả, các người lấy cái gì để trả chứ, chẳng lẽ lại làm chuyện đó sao,lừa tiền mọi người đàn ông……” Lâm Ái Liên vẻ mặt khinh miệt nhìn Nhan Nặc Ưu, trong giọng nói tràn đầy châm chọc. Lâm Ái Liên cũng không phải là người dễ bị bắt nạt, muốn đoạt người đàn ông của cô ta, còn phải xem có đủ bản lĩnh hay không.

“Bao nhiêu tiền, ra giá đi.” Một ánh mắt lạnh lẽo trực tiếp bắn về phía Lâm Ái Liên, cô ta vốn đang hung hăng bị ánh mắt kia nhìn cảm thấy lạnh toát cả sống lưng.

“Được …… Đường Đạt Khải tự anh nói đi, ả hồ ly tinh này ở đã cầm bao nhiêu tiền của anh.” Túm cánh tay người đàn ông đi đến trước mặt Nhan Nặc Ưu, hung tợn nhìn Nhan Nặc Ưu nói.

Có chút hứng thú nhìn Đường Đạt Khải, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nhìn cũng biết Tần Tư Ngữ đã động tình với người đàn ông này, mà hắn ta dường như cũng có tình cảm với Tư Ngữ.

“Cô nói bậy bạ gì đó, đi, hiện tại lập tức theo tôi trở về.” Không hề nói lời vô ích, bởi vì sự kiên nhẫn của Đường Đạt Khải đã vượt quá giới hạn, người đàn bà này thật quá đáng, cố tình gây sự cũng phải biết điểm dừng chứ.

“Chẳng lẽ anh thật sự động tình với con tiện nhân này sao? Anh có biết ả đã qua tay bao nhiêu người rồi không?” Trong mắt Lâm Ái Liên hiện lên một tia độc ác, từ từ mở túi, lấy ra một phong thư thần bí đặt ở trong tay Đường Đạt Khải.

“Đây là gì, tôi không có nhiều thời gian quấy rầy người khác giống cô.” Dường như có chút kinh hoảng với phong thư, Đường Đạt Khải nhìn chằm chằm vào nó, ánh mắt có chút bối rối.

Tần Tư Ngữ vẫn cúi đầu run run như cũ, cho dù nói như thế nào, nhưng với những chuyện đó cô vẫn không muốn để cho người khác biết.

“Thế nào, sợ hãi nhìn thứ bên trong sao?” Lâm Ái Liên giận dữ cầm phong thư, trong mắt tràn đầy tà ác đi đến bên cạnh Tần Tư Ngữ vẫn cúi đầu im lặng, phong thư trong tay đột nhiên đưa đến trước mặt Tần Tư Ngữ, giọng nói đột nhiên trở nên quỷ dị:“Nhìn đi, cái này có liên quan rất nhiều đến cô đó.”

“Tránh ra, tôi không cần.” Sắc mặt thoáng chốc tái nhợt như không còn giọt máu nào, môi sớm đã bị cắn nát, máu tươi ứa ra.

“Chị làm gì đó, em gái của tôi không muốn xem chẳng lẽ chị không nghe thấy sao?” Ánh mắt tối tăm, vẫn quan sát phản ứng của mọi người ở đây, Nhan Nặc Ưu trong lòng bắt đầu có chút bối rối, dường như thứ đó có liên quan rất nhiều đến Tần Tư Ngữ, thậm chí có khả năng sẽ hủy đi con đường sống của cô ấy.

“Hừ, cũng muốn xem phải không? Tôi mở ra cho các người xem.” Mọi người không kịp ngăn cản, Lâm Ái Liên nhanh chóng mở phong thư ra, lấy ra thứ bên trong, đó là một tập ảnh.

“Lâm Ái Liên cô điên rồi sao?” Lúc nhìn thấy đống ảnh kia, Đường Đạt Khải có chút không thể khống chế được nhanh chóng đoạt lại ảnh chụp trong tay Lâm Ái Liên.

“Cứ lấy đi, chẳng lẽ anh nghĩ rằng tôi không chuẩn bị thêm sao? Cuộn phim đang ở trong tay tôi, muốn có nó, chỉ cần các người mang tiền đến đây.” Hừ, Lâm Ái Liên biết rằng hai người phụ nữ này chỉ toàn dựa vào đàn ông bên ngoài, tuyệt đối sẽ không có nhiều tiền như vậy, cho nên cô ta cố tình lấy những ảnh chụp này để ép hai người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.