Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê

Chương 65




Edit: Rabbit

“Tốt lắm, hôm nay tôi tới là muốn nói cho cô. Trong lúc cô mang thai phải ở nơi này, không được rời đi.”

“Anh nói cái gì? Ý của anh là muốn nhốt tôi sao?” Dường như cũng đã quen bị người khác hạn chế tự do cá nhân, cảm xúc của Nhan Nặc Ưu cũng không thay đổi quá nhiều.

“Nhốt? Ha ha, cũng có thể nói như vậy. Đừng tưởng rằng tôi không biết tâm tư của cô, vẫn còn nghĩ đến Đan Sâm Duệ, trong lòng cô có phải vẫn nghĩ làm như thế nào mới có thể thoát khỏi nơi này có đúng không, vậy còn người đàn ông kia thì sao?” Hừ, đừng tưởng rằng hắn làm bộ như không quan tâm, thật ra hắn đều hiểu rõ tất cả những hành động của cô.

“Tôi đã nói rồi. Tôi không nhận nổi tình yêu của các người.” Trong giọng nói tràn đầy bi ai. Đúng vậy, cô thừa nhận không chịu nổi phương thức yêu cực đoan của hai người đàn ông này, chỉ cần ông trời ban cho cô cơ hội bỏ trốn, cô nhất định sẽ không trở về bên cạnh hai người đàn ông này.

Cô muốn sống cuộc sống của chính mình, cô muốn ra bên ngoài thế giới. Từ lúc sinh ra tới nay, trong ba năm nay cô đã hoàn toàn thông suốt, bởi vì cô sống an nhàn sung sướng, không hiểu nhiều chuyện khiến cho cô rất nhiều lúc giống như một kẻ ngốc. Cho nên, nếu cho cô cơ hội, cô sẽ dốc sức đi ra ngoài làm việc, rèn luyện bằng chính khả năng của mình, tự tìm một khoảng trời riêng cho mình.

“Đừng ảo tưởng nữa, vào mười lăm này người đàn ông kia sẽ tổ chức hôn lễ, đến lúc đó tôi muốn cho cô tận mắt thấy hắn đeo nhẫn cho người phụ nữ khác cùng với dáng vẻ hạnh phúc.” Ha ha, khi đó hắn sẽ làm cho cô nếm thử cái loại cảm giác sống không bằng chết mà năm đó hắn phải trải qua, lúc đó chắc chắn cô sẽ hiểu được hắn đã đau khổ như thế nào.

“……”Dường như không nghe thấy lời nói của Lí Hạo Nhiên, ánh mắt Nhan Nặc Ưu chặt chẽ nhắm lại, tựa như rất mệt chỉ muốn ngủ.

Nhưng Lí Hạo Nhiên không nghĩ như vậy, tàn nhẫn nhìn thoáng qua Nhan Nặc Ưu trên giường tái nhợt, tiếp tục lạnh lùng nói:“Đừng tưởng rằng như vậy là có thể trốn tránh được, mười lăm tháng sau, tôi sẽ dẫn cô đi, khi đó tôi muốn cô tận mắt thấy Đan Sâm Duệ cùng người phụ nữ khác đi vào thánh đường, đồng kết lương duyên.” Ha ha, Đan Sâm Duệ không phải mày rất tự tin sao? Lúc này tao muốn nhìn thấy mày đấu với tao như thế nào. Khi đó, khi tao mang theo Nặc Nặc chúc mừng mày, mày sẽ có cảm giác gì. Ha ha ha ha, chỉ cần nghĩ đến điều này, Lí Hạo Nhiên cảm thấy trong cơ thể nhiệt huyết sôi trào,vô cùng kích động.

Nhan Nặc Ưu chợp mắt không muốn nghe thêm Lí Hạo Nhiên nói câu nào nữa, trái tim dường như trống rỗng, máu cũng đã ngừng chảy, không còn cảm giác đau đớn gì. Giờ khắc này, Nhan Nặc Ưu đột nhiên cảm thấy thế giới thật sự u ám, không còn màu sắc gì nữa.

Chua xót cười tất cả những điều này đều là do tự mình làm tự chịu. Lúc trước Duệ chiều chuộng mình như vậy, ăn nói khép nép như vậy, còn mình thì sao? Cao ngạo không thèm liếc mắt một cái, nay rơi vào kết cục như vậy đều là lỗi của mình, tất cả điều này đều do mình không thẻ trách ai. Cho nên, cô không hận Duệ, lại càng không oán Lí Hạo Nhiên, bởi vì cô mới là đầu sỏ gây nên, cô không có tư cách gì để oán hận bọn họ. Một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống, rồi ngày càng nhiều hơn, tựa nhưu chất chứa bao ưu thương, xót xa.

Khi giọt nước mắt trong suốt chảy xuống từ khóe mắt Nhan Nặc Ưu ánh vào đáy mắt Lí Hạo Nhiên, trái tim hắn co rút. Cô rơi lệ, tại sao? Là do lời nói của hắn khiến cô tổn thương sao? Có chút bất an xoay người đi vào thư phòng, bước chân cũng có chút hỗn độn.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Lí Hạo Nhiên đã rời đi. Nhan Nặc Ưu không có biểu tình gì, sau khi đã suy nghĩ suốt một đêm, trong lòng cũng đã có tính toán riêng. Nếu cô có cơ hội đi ra ngoài, như vậy tuyệt đối phải nắm chắc, không thể làm cho cơ hội ngay trước mắt biến mất.

Nhẹ nhàng ấn vào chuông, gọi Tần Tư Ngữ đến chỗ mình, có chuyện muốn nói với cô ấy. Sở dĩ lựa chọn Tần Tư Ngữ, là vì ở trong bệnh viện này cô chỉ thân với mỗi Tần Tư Ngữ, mà dựa vào tính tình của Tần Tư Ngữ, cô ấy chắc chắn sẽ giúp cô.

Khi Tần Tư Ngữ ở trong phòng nghỉ nghe thấy tiếng chuông của Nhan Nặc Ưu nhanh chóng chạy tới. Đẩy cửa vào, trực tiếp hỏi:“Chị Nhan, tìm em có chuyện gì sao?” Bởi vì không quen gọi là chị Nhan Nặc Ưu, cho nên Tần Tư Ngữ lui từng bước, xưng hô Nhan Nặc Ưu là chị Nhan.

“Tư Ngữ, chị có chút chuyện muốn tìm em thương lượng.” Ánh mắt thật sự vô cùng nghiêm túc.

Khi nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của Nhan Nặc Ưu, Tần Tư Ngữ cũng lập tức ngừng cười, đi vào bên giường bệnh Nhan Nặc Ưu, đặt một chiếc gối đỡ sau lưng Nhan Nặc Ưu, mới ngồi bên cạnh Nhan Nặc Ưu hỏi:“ Chị nói đi có chuyện gì.”

“Giúp chị rời khỏi nơi này.” Ánh mắt vẫn nhìn Tần Tư Ngữ, trong mắt tràn đầy chờ mong, mà nhiều hơn cũng là bất an. Cô không dám khẳng định, cô gái mới quen biết mấy ngày này mạo hiểm mạng sống, che dấu giúp cô rời đi.

“…… Được, em nhất định sẽ giúp chị rời khỏi nơi này.” Làm cho Nhan Nặc Ưu giật mình là Tần Tư Ngữ chỉ hơi chút nhíu mày, im lặng trong chốc lát rồi kiên định nhìn Nhan Nặc Ưu trả lời .

Thật ra trong lòng Tần Tư Ngữ vô cùng sợ hãi , tuy rằng không biết bối cảnh và gia thế của chị Nhan này, nhưng cô tuyệt đối tin tưởng, chị ấy không đơn giản. Người đàn ông khí thế phi phàm đến mỗi ngày tuyệt đối không phải là người tầm thường. Nhưng từ khi gặp thiên kim tiểu thư này, chị ấy chưa từng khiến cô khó xử, càng không gây rắc rối cho cô, ngược lại mỗi lần nói chuyện với cô đều dùng vẻ mặt ôn hoà, tâm địa lại thiện lương, luôn giữ danh dự cho cô, cho nên cô cảm kích chị ấy. Dù sao cô cũng chỉ là một kẻ thấp hèn, mạng sống cũng không có gì quý giá. Người nhà của cô, cô tin tưởng chị ấy sẽ chăm sóc giúp cô.

“Tư Ngữ……” Khóe mắt có chút ướt át, Nhan Nặc Ưu thật không ngờ Tần Tư Ngữ sẽ vui vẻ đáp ứng như vậy. Nhưng nhìn thấy trong mắt cô ấy có sự do dự, nghĩ đến cô ấy cũng là bởi vì cảm thấy thiếu mình một phần nhân tình, cho nên muốn hoàn trả. Nhưng nếu đã lựa chọn rời đi, cũng chỉ có Tư Ngữ mới có thể giúp cô. Trước khi rời đi cô cũng phải chuẩn bị mọi thứ cho thật tốt,tuyệt đối không thể sai sót.

“Chị Nhan em không hề do dự, chỉ là người nhà của em, hy vọng Nhan gia sẽ giúp bọn họ một chút, để cho bọn họ rời khỏi nơi này, đi nơi khác sinh sống.” Cô mơ hồ biết, hình như lúc này chị Nhan phải trốn khỏi một thế lực rất lớn, cho nên hy vọng Nhan Nặc Ưu có thể giúp cô sắp xếp tốt cho người nhà.

“Cám ơn em Tư Ngữ, cho dù phải rời đi, chị cũng nhất định sẽ mang theo em, chúng ta cùng nhau rời đi được không Tư Ngữ?” Về phần người nhà Tư Ngữ, cô sẽ tìm mọi cách giúp đỡ họ.

“…… Vâng.” Ánh mắt mở to, nước mắt thi nhau rơi xuống. Trong lòng vô cùng cảm động, cô chưa từng có nghĩ tới lúc giúp chị Nhan ròi đi cô vẫn còn giữ được mạng sống.

“Ừ, vậy một tháng này em nhất định phải âm thầm tìm thuốc bổ cho chị, vào ngày mười lắm, em nhất định phải mở máy di động, đến lúc đó chị sẽ tìm em.” Đối với phòng bệnh này, Nhan Nặc Ưu cũng vẫn cảnh giác , cho nên nói chuyện cũng vẫn quan sát bốn phía, nói với Tần Tư Ngữ những lời này giống như đang nói chuyện phiếm.

Tần Tư Ngữ cũng dường như hiểu được hành động của Nhan Nặc Ưu, phối hợp cùng cười khi nghe Nhan Nặc Ưu nói chuyện, thỉnh thoảng gật đầu cười ra tiếng.

Ngày thường, Nhan Nặc Ưu ở trong mắt Lí Hạo Nhiên thân thể vẫn suy yếu như cũ, tái nhợt tiều tụy.Mà thực ra, Nhan Nặc Ưu đã sớm khôi phục thân thể, không còn suy yếu.Nguyên nhân lén gạt Lí Hạo Nhiên, hoàn toàn là vì kế hoạch ngày mười lăm. Cô cảm thấy sống ở nơi này quá mệt mỏi , không muốn hai người đàn ông vì cô mà đối địch lẫn nhau, rời đi như vậy cách thật xa , đừng bao giờ gặp lại……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.