Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê

Chương 55




Edit: Rabbit

Mang theo hành lý, không để ý tới những ánh mắt xung quanh đang đánh giá mình, một đường đi thẳng tới cửa biệt thự.Nói với Tân quản gia đi theo:“Tân quản gia, hai năm nay cám ơn bác đã chăm sóc, cháu phải đi, bác có thể lái xe đưa cháu đi được không?” Cố nén nước mắt, Nhan Nặc Ưu tao nhã cười nói với Tân quản gia.

“Thiếu phu nhân……” Tân quản gia yết hầu cũng ngứa ngáy, ông rất thích thiếu phu nhân này. Thiếu phu nhân hiền lành xinh đẹp như vậy, thiếu gia thật sự muốn ly hôn với thiếu phu nhân sao?Từ đầu đến cuối, ông vẫn như lọt vào trong sương mù, cảm thấy mơ mơ màng màng.

“Tân quản gia, cháu đã ly hôn với Đan Sâm Duệ, về sau xin bác hay gọi tên cháu, hoặc là Nhan tiểu thư cũng được?” Đôi mắt mở to tràn đầy đau xót, bắt đầu cố gắng giả vờ mạnh mẽ, không để cho ai nhìn thấu nội tâm của mình. Cho dù đau, cô cũng hy vọng có thể tìm được góc không người, lặng lẽ gặm nhấm vết thương của riêng mình.

Ngồi ở ghế bên cạnh Tân quản gia, Nhan Nặc Ưu trong đầu vô cùng hỗn loạn. Ngồi vào trong xe, tuy rằng che khuất tầm mắt, nhưng cô vẫn đoán được lòng của Tân quản gia, hiểu được sự lo lắng của ông.

Cô không thể trở về nhà, nơi đó đã không còn thích hợp với cô, mà cô cũng đã không còn mặt mũi nào để trở về . Đột nhiên Nhan Nặc Ưu phát hiện dường như trời đất bao la, nhwung không có nơi nào để cho cô dung thân.

Khi Tân quản gia lái xe rời khỏi nhà họ Đan được một đoạn, Nhan Nặc Ưu mở miệng nói:“Tân quản gia, dừng lại ở nơi này đi.”

“Nhưng……tôi vẫn muốn đưa tiểu thư vào trong nội thành.” Nơi này là vùng ngoại thành, ông thật sự lo lắng cho thiếu phu nhân chỉ có một mình. Mà khi nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của Nhan Nặc Ưu ba chữ thiếu phu nhân sắp nói ra kia, cực kì không được tự nhiên sửa lại cách xưng hô đã quen thuộc trong hai năm qua đối với Nhan Nặc Ưu.

“Không sao Tân quản gia, bác dừng xe đi, cháu muốn xuống.” Giọng nói kiên quyết, không để cho ai có thể cự tuyệt.

Bất đắc dĩ thở dài trong lòng, nhìn Nhan Nặc Ưu đã cở dây an toàn, biết là không lay chuyển thiếu phu nhân, chỉ có thể chậm rãi dừng xe lại.

“Thiếu…… Tiểu thư, thiếu gia hôm nay có chút khác thường, xin cô đừng hận thiếu gia. Có lẽ, hôm nay thiếu gia nhất thời xúc động……” Muốn nói lại thôi nhìn thoáng qua Nhan Nặc Ưu, Tân quản gia thật ra rất muốn bảo cô cùng ông trở về, nhưng khi nói đến miệng, như thế nào cũng nói không nên lời.

“Được rồi Tân quản gia, cháu biết rồi. Cháu và Đan Sâm Duệ vốn không thích hợp, ly hôn cũng là đề nghị của cháu.” Không để ý tới ánh mắt khiếp sợ của Tân quản gia, Nhan Nặc Ưu nói.

Tân quản gia trong mắt tràn đầy khiếp sợ, ông có thê rnhifn ra được tình cảm của thiếu phu nhân dành cho thiếu gia. Tuy rằng rất nhạt, nhưng hai năm nay ông đã cảm nhận được tình cảm ấy ngày càng vững chắc hơn.Nhưng tại sao bây giờ lại ly hôn? Lúc này trong lòng Tân quản gia không chỉ có khiếp sợ, cũng có một chút tức giận. Chẳng lẽ tiểu thư này thật sự chỉ muốn đùa giỡn với thiếu gia? Chơi đùa chán rồi vứt bỏ?

“Bác trở về đi.” Biết Tân quản gia đã có chút oán hận với mình, Nhan Nặc Ưu không muốn giải thích gì nữa,chỉ thản nhiên nói với Tân quản gia.

Lúc này Tân quản gia cũng không biết nói gì, chỉ nhìn thoáng qua Nhan Nặc Ưu, nhanh chóng mở cưả xe rồi lái đi. Thiếu phu nhân, tôi không biết tại sao cô đối với thiếu gia như vậy, nhưng cho dù cô có nỗi khổ tâm, cô thương tổn thiếu gia như vậy cũng là không đúng .

“Xin lỗi…..” Trong mắt sương mù hiện lên, tầm mắt mơ hồ.

Trong khách sạn lớn thành phố T

Lí Hạo Nhiên mặc một bộ quần áo thường ngày màu xanh nhạt, khuôn mặt tuấn dật nho nhã nhăn mặt, dường như có chuyện gì vô cùng phức tạp, làm cho hắn phải nhíu mày.

“Thiếu chủ, Cao Phỉ truyền đến tin tức, nói là nhan tiểu thư đã chính thức kí đơn ly hôn với Đan Sâm Duệ, hôm nay buổi chiều năm giờ hơn Nhan tiểu thư đã rời khỏi nhà họ Đan, là Tân quản gia tự mình lái xe đưa đi .”Gõ cửa, sau khi Lí Hạo Nhiên cho vào, cửa mới nhanh chóng mở ra, trực tiếp đi vào bên cạnh Lí Hạo Nhiên báo cáo mọi chuyện.

“Ly hôn sao? Rốt cục ly hôn ……” Ngẩng đầu nhìn về phia cánh cửa kính thủy tinh, hoàng hôn dần dần buông xuống, không có sức sống giống như trái tim của hắn. Ưu nhi, rốt cục đã đợi được cô ly hôn ? Lúc này xem cô trốn nhưu thế nào? Lúc trước cô vứt bỏ tôi như thế nào, nay tôi cũng sẽ cho cô nếm thử mùi vị khổ sở năm đó.Cô đã không còn thuộc về tôi, vậy tôi cũng chẳng còn phải che chở cho cô.

“Ha ha ha…… Ha ha……” Ngửa mặt lên trời cười to, nụ cuwoif ấy cũng bao hàm sự hận thù.

“Chuẩn bị xe, tôi muốn mang cô ấy về đây……” Trong giọng nói tràn đầy hương vị nguy hiểm, ánh mắt kia tràn đầy ánh sáng thù hận. Nhan Nặc Ưu, lúc này tôi muốn cho cô tận mắt thấy người đàn ông kia vứt bỏ cô kết hôn với người phụ nữ khác. Cũng giống như năm đó tôi không thể thở nổi khi chứng kiến cảnh ấy.

“Vâng.” Không có ngôn ngữ dư thừa nào, Tát Tư đi theo người đàn ông này hơn một năm rất hiểu tính cách của hắn. Nếu không, hắn như thế nào có thể trở thành trợ thủ của người đàn ông này, như thế nào có thể vẫn được trọng dụng khi ở bên cạnh người đàn ông này nhiều năm sau nữa? Bởi vì trên cơ bản hắn không nghi ngờ lời nói của Lí Hạo Nhiên, cũng khong dám làm trái lệnh, tính cách như vậy mới có được tín nhiệm của Lí Hạo Nhiên.

Không có mục đích, Nhan Nặc Ưu hai mắt vô thần nhìn xa xa, như mất hồn phách đi bộ trên đường. Bốn phía tĩnh mịch, nhưng không nghe thấy tiếng động gì. Gần hoàng hôn,những đám mây cũng dần che khuất ánh sáng.

Nhìn cách đó không xa có một ngọn núi cao, Nhan Nặc Ưu không chút do dự đi tới đó. Cô muốn lên ngọn núi kia, muốn quan sát mọi thứ từ trên cao. Cô chưa từng rời xa ba mẹ, chưa từng sống độc lập, hiện nay khi đã đạt được cuộc sống mà bao lâu nay cô mong ước, trong lòng lại bàng hoàng và bất lực. Ngọn núi kia có lẽ có thể giúp cô tìm thấy đáp án.

Bước chân không ngừng nghỉ trèo lên đỉnh núi, ngắm nhìn xa xa, Nhan Nặc Ưu có chút suy sút ngã trên mặt đất. Tự do? Chính mình tại sao tự do, gắt gao nhắm mắt lại, trong lòng không ngừng đấu tranh.

Đời này, cô thật sự rất thất bại.Bản thân khong bằng ai, không có sở thích đặc biệt gì, có phải vì cuộc sống của cô quá tốt, cho nên đã quên rằng bên ngoài còn rất nhiều người khổ sở, phải mệt nhọc bôn ba từng bữa ăn hàng ngày. Bây giờ cô đã mất đi cuộc sống ấy.

“Ai có thể nói cho tôi biết, tôi không phải là tai họa, có phải không nên sống ở trên đời này hay không?” Cô là tai họa, từ nhỏ đến lớn chỉ biết dựa vào cha mẹ, tuy rằng cô học rất nhiều thứ, nhwung đều không áp dụng vào thực tiễn. Gặp Hạo Nhiên, dường như mọi chuyện đều do Hạo Nhiên làm chủ thay mình, sau khi gả cho Đan Sâm Duệ, chính cô cũng chưa từng đụng vào việc gì. Đời này cô thật sự vô dụng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.