Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê

Chương 41




Edit:Rabbit

“Ưu nhi, em rất nghịch ngợm.Lửa của anh bị em châm, làm sao bây giờ?” Đột nhiên, Đan Sâm Duệ đang ôm Nhan Nặc Ưu xấu xa mở mắt, nghĩ đến tối hôm qua bảo bối này lần đầu tiên không cự tuyệt mình, trong lòng ngọt như được ăn mật. Mỗi buổi tối hắn đều cố gắng phấn đấu kế hoạch tạo người, nhưng vừa mới ngủ được một lúc, lại bị bảo bối đánh thức, hạ thể cũng bắt đầu trướng lên.

“Anh……” Phẫn nộ lời nói còn chưa thoát ra khỏi miệng, đôi môi anh đào đã bị người ngăn chặn. Ánh mắt vô tội mở to, càng làm cho dục hỏa của Đan Sâm Duệ dâng lên không thể tự kềm chế.

“Ưu nhi, em tạo hỏa tất nhiên em phải tới diệt.” Vừa nói xong, không cho Nhan Nặc Ưu có không gian giải thích và phản bác, Đan Sâm Duệ lập tức bắt đầu hành động.

Một buổi sáng Nhan Nặc Ưu đều cầu xin tha thứ rốt cục cũng vượt qua. Trời ạ, người đàn ông này tinh lực thật đúng là không phải tốt bình thường. Tối hôm qua đến bây giờ, hắn cũng không có chút mỏi mệt. Chẳng lẽ đây là muốn tìm bất mãn trong truyền thuyết???

Nhưng người đàn ông này thiếu phụ nữ sao?

Nhan Nặc Ưu không biết, Đan Sâm Duệ chỉ cảm thấy hứng thú đối với thân thể của cô, càng chỉ yêu một mình cô. Cho nên, ngoại trừ cô, Đan Sâm Duệ chưa bao giờ làm chuyện vượt rào nào với ai khác.

“Bảo bối, đừng rời khỏi anh, nếu không có em anh sẽ chết.” Đột nhiên, trong giấc ngủ say Đan Sâm Duệ giống như một đứa trẻ bất lực ôm Nhan Nặc Ưu, miệng than thở một câu như vậy.

Trên chiếc giường nước rộng lớn, một nam một nữ gắt gao dán chặt cùng một chỗ. Hình ảnh kia vô cùng đẹp đẽ làm cho người ta không đành lòng quấy rầy và phá hư.

Từ sau ngày đó, qua mấy tháng quan hệ giữa Đan Sâm Duệ và Nhan Nặc Ưu lập tức bắt đầu tốt hơn. Mỗi ngày rời giường, Nhan Nặc Ưu đều thấy trên sữa bàn. Nhưng cô cũng chỉ cười trừ, tiếp theo sẽ ngoan ngoãn uống hết. Còn Đan Sâm Duệ ngẫu nhiên có thời gian sẽ kéo Nhan Nặc Ưu chạy bộ tản bộ, giữa hai người giống như vợ chồng tân hôn bình thường ngọt ngào ân ái.

“Duệ, hôm nay em muốn đi học. Đã nghỉ quá nhiều rồi, thời gian em đi học chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.” Bởi vì Đan Sâm Duệ tác cầu vô độ, Nhan Nặc Ưu thường xuyên mệt mỏi đến không thể đi học được. Mà bởi vì tâm lý Đan Sâm Duệ đố kỵ, Nhan Nặc Ưu cũng rất ít qua lại với bạn cùng lớp, ngay cả nói chuyện với Vương Lôi cũng lùi lại ngày này qua ngày khác. Nhan Nặc Ưu chua xót cười, chính cô dường như thật sự rơi vào, người đàn ông kia giống như hoa thuốc phiện làm cho người ta rơi vào không thể tự kềm chế. Nhưng cô hình như là cam tâm tình nguyện rơi xuống .

Chuyện gặp mặt Vương Lôi cũng không phải bởi vì không cần thiết, mà là do Nhan Nặc Ưu đang trốn tránh. Cô sợ giọng nói chỉ trích và ánh mắt thù hận của Vương Lôi. Cô sợ nói chuyện với Vương Lôi sẽ động đến những chuyện mà cô đang trốn tránh. Cho nên, cô lựa chọn trốn tránh .

“Không đi không được sao?” Giống như một đứa trẻ, mấy tháng qua là những ngày vui vẻ nhất của Đan Sâm Duệ. Đan Sâm Duệ cũng rất ít đi đến công ty , có việc gì cũng đều bảo Tân quản gia đi đến công ty thay mình xử lý, hoặc là đem văn kiện mang về thư phòng của mình xử lý. Mấy tháng này, hai người mỗi thời mỗi khắc đều sinh hoạt cùng nhau.

“Duệ, em là sinh viên.” Phụng phịu, Nhan Nặc Ưu trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.

“Nhưng em là vợ của anh.” Hừ một tiếng đem mặt chuyển hướng một bên, Đan Sâm Duệ trong mắt tràn đầy không muốn.Vợ của hắn, hắn không muốn để cô rời đi, trong lòng có dự cảm, nếu để cho cô rời đi, khoảng cách giữa bọn họ sẽ càng ngày càng xa.

“Em sẽ trở về sớm, được không A Duệ.” Làm nũng tiến vào trong lòng Đan Sâm Duệ, Nhan Nặc Ưu trong mắt tràn đầy tình yêu.

“Không nên, nếu Ưu nhi thật sự muốn học, anh sẽ mời một cô giáo thật tốt đến đây dạy em.” Nhẹ nhàng hôn lên trán Nhan Nặc Ưu , trong lòng Đan Sâm Duệ có một tiếng nói mãnh liệt ngăn hắn lại, điên cuồng gào thét tuyệt đối không để cho Nhan Nặc Ưu đi ra khỏi tòa biệt thự này, nếu không sẽ hối hận.

“Anh…… Duệ anh làm sao vậy? Em chỉ muốn đến trường học mà thôi, cũng không phải không trở lại .” Nghe Đan Sâm Duệ không có chút dấu hiệu buông lỏng, Nhan Nặc Ưu có chút tức giận.

“Ưu nhi, anh sợ hãi. Anh sợ em đi ra ngoài sẽ không trở lại.” Nhìn Nhan Nặc Ưu tức giận, Đan Sâm Duệ cũng có chút sốt ruột .

“Không, em sẽ trở về .” Nhẹ nhàng ôm Đan Sâm Duệ, Nhan Nặc Ưu trong mắt tràn đầy hạnh phúc. Người đàn ông này yêu cô như vậy, kêu cô bỏ như thế nào được!

“Không, Ưu nhi không cần đi được không, Duệ muốn luôn ở bên cạnh ưu nhi, vĩnh viễn không xa rời nhau.” Ôm Nhan Nặc Ưu không muốn xa rời, trong mắt lơ đãng xẹt qua gì đó, nhẹ nhàng ôm lấy Nhan Nặc Ưu đi về phía phòng ngủ.

“Duệ anh làm gì vậy, em muốn đi học, anh mau buông ra.” Liều mạng bắt đầu giãy dụa, Nhan Nặc Ưu phát hiện Đan Sâm Duệ hình như rất sợ cô đi ra khỏi tòa biệt thự này.

“Ưu nhi, anh không thích nghe thấy em nói đi ra ngoài hay rời khỏi anh. Hôm nay là trừng phạt nho nhỏ đối với em.” Vừa dứt lời, Đan Sâm Duệ ngay lập tức cởi quần áo ở nhà của mình và Nhan Nặc Ưu, rất nhanh hai người đều không mặc gì, trần như nhộng .

“Duệ……” Còn chưa nói xong, Nhan Nặc Ưu đã cảm giác được trên người tê dại, thân mình cũng không có nửa phần sức lực.

“Bà xã, em phải kêu ông xã chứ.” Giống như dụ dỗ, mà cũng giống như trêu đùa. khóe miệng Đan Sâm Duệ giờ phút này cười vô cùng tà mị, trong mắt cũng tràn đầy ý cười.

“Ô ô…… Duệ……ông xã……” Bị tình dục dày vò khiến cho quên tất cả, mặc dù trước đây vô cùng e lệ, nhưng đã trở nên cởi mở hơn rất nhiều so với bình thường.

Đan Sâm Duệ vô cùng vừa lòng với kiệt tác của chính mình, tà ác động thân một cái tiến nhập vào Nhan Nặc Ưu.

“A…… ……” Khiến cho thanh âm thẹn thùng của Nhan Nặc Ưu bật ra từ trong miệng, làm cho Nhan Nặc Ưu vừa xấu hổ vừa tức giận nhìn người đàn ông ở phía trên mình, Nhan Nặc Ưu suýt nữa cắn đầu lưỡi của mình.

“Ha ha, xem đi, bà xã em thực sự hưởng thụ sự hầu hạ của anh đó.” Tiếp tục động tác cợt nhả, không đem một chút biểu tình tức giận nào của Nhan Nặc Ưu để vào trong mắt.

Đột nhiên, Đan Sâm Duệ ngừng lại, xuất hiện một ý cười tà ác. Một tay nâng một chân Nhan Nặc Ưu lên, nhẹ nhàng dùng miệng ngậm ở nơi mềm mại của Nhan Nặc Ưu.

Nhan Nặc Ưu cả người như bị sét đánh, trong đầu đột nhiên trống rỗng.

“Bà xã, em cầu xin tha thứ đi, nếu em cầu xin ông xã sẽ tha cho ngươi.” Mặc kệ khẩn cầu trong mắt Nhan Nặc Ưu, Đan Sâm Duệ hôm nay hạ quyết tâm muốn làm cho Nhan Nặc Ưu thề không rời khỏi biệt thự, không rời khỏi hắn.

“Ô ô……” Bị tra tấn đến không còn một chút sức lực, Nhan Nặc Ưu giờ phút này chỉ cảm thấy trong cơ thể như có ngàn vạn con kiến đang cắn mình. Cũng dường như có một trận lửa đốt cháy thân thể của chính mình, làm cho đầu óc Nhan Nặc Ưu bắt đầu mơ hồ.

“Bà xã, chỉ cần em cầu ông xã, ông xã sẽ bỏ qua cho em.” Đột nhiên, đầu lưỡi Đan Sâm Duệ nhẹ nhàng liếm nơi mềm mại của Nhan Nặc Ưu, nhất thời thân mình Nhan Nặc Ưu bắt đầu kịch liệt run run.

“Ô ô ô ô………… ông……ông xã, van cầu anh…… cho em……” Trong giọng nói, đôi mắt tràn đầy khát vọng. Trong đôi mắt cũng tràn đầy vô tội.

“Ha ha, cho em cũng được, nhưng em phải đáp ứng anh, về sau phải nghe lời của anh, không được nhắc lại chuyện đi học.” Có thể là người đàn ông này tâm lí luôn bị quấy phá, trong lòng Đan Sâm Duệ trước sau đều không thích vợ của mình bị người đàn ông khác nhìn trộm.

“Ông xã…… Van cầu anh cho em…… Về sau em đều nghe lời anh…… Không rời xa anh……” Vừa dứt lời, Đan Sâm Duệ ngay lập tức tiến nhập vào Nhan Nặc Ưu. Thật ra chuyện tra tấn người như vậy, hắn làm sao không khó chịu.

Trong phòng nhanh chóng tràn đầy đầy hơi thở kiều diễm. Thanh âm vui sướng và hưởng thụ đan vào cùng một chỗ, hình thành một khúc nhạc triền miên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.