Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê

Chương 10




Edit: Rabbit

“Cái gì?” Chung Minh Hiên nhất thời kêu lên một tiếng. Trời ạ, bạn tốt của hắn luôn luôn kiêu ngạo tự phụ, chưa bao giờ bận tâm dùng thủ đoạn ti bỉ để cướp lấy thứ hắn muốn. Mà hôm nay, hắn hắn thật sự nghe được bạn tốt của hắn bởi vì một người phụ nữ mà không khống chế được.

“Cậu lớn tiếng như vậy làm gì, hiện tại đã biết, không phải nên khám cẩn thận cho Ưu nhi sao.” Đan Sâm Duệ cảm thấy từ nhỏ đến lớn chưa từng mất mặt như vậy, nhìn biểu tình khiếp sợ cùng không thể tin của bạn tốt, trong lòng vô cùng xấu hổ.

“Ai!Được rồi, không cần lại rống lên.Cậu cũng gặp đủ rắc rồi rồi, đi tắm rửa sửa sang lại chính mình một chút đi.” Chung Minh Hiên biết bạn tốt xem như đã rơi vào lưới tình. Đan Sâm Duệ luôn luôn phong lưu, lại vì một người phụ nữ mà phá vỡ nguyên tắc của chính mình.

Nghe nhắc nhở Chung Minh Hiên, Đan Sâm Duệ vốn đang mất kiểm soát mới từ từ khôi phục vẻ mặt, sắc mặt xanh mét bước nhanh về phía nhà tắm.

Bất đắc dĩ lắc đầu, Chung Minh Hiên bây giờ bắt đầu nghiêm túc tiến hành kiểm tra cho Nhan Nặc Ưu.

“Ưu nhi rốt cuộc thế nào ? Khi nào sẽ tỉnh lại ? Thân thể cô ấy có sao không?” Không biết khi nào Đan Sâm Duệ đã sửa sang xong, đi vào bên cạnh Chung Minh Hiên.

“Ai! Có lẽ là bởi vì cậu làm việc hơi quá đáng đối với cô ấy, làm cho cả thân thể và tố chất cảu cô ấy đều không thừa nhận được. Chờ một chút tớ sẽ truyền dịch cho cô ấy, hãy để cho cô ấy nghỉ ngơi cẩn thận.” Bất đắc dĩ nhìn bộ dáng vội vàng của bạn tốt, đáy lòng Chung Minh Hiên có chút buồn cười.

“Vậy còn không mau đi.” Nhìn bạn tốt nói xong còn lặng lẽ đứng ở nơi đó, Đan Sâm Duệ còn có một loại xúc động muốn giết người.

“Ai! Thực không lương tâm, lợi dụng tớ xong liền……” Câu nói kế tiếp sớm đã bị Chung Minh Hiên chạy xa chôn vùi.

Chạy trốn thật xa Chung Minh Hiên may mắn vỗ ngực, trời ạ, may mắn hắn vừa rồi đối với đột kích của Đan Sâm Duệ có chuẩn bị, bằng không, hắn khẳng định sẽ nằm ở trên giường một tháng.

Nhìn Chung Minh Hiên chạy trốn tránh thoát đột kích của chính mình, Đan Sâm Duệ sắc mặt tuy rằng xanh mét, nhưng trong mắt ẩn ẩn đã có chút ý cười. Bạn tốt này đối với hắn mà nói, có được không dễ . Ở trong thế giới của hắn, những người có thể tính là bạn bè, không nhiều lắm……

Nhớ tới Nhan Nặc Ưu trên giường, Đan Sâm Duệ bước nhanh đi vào trước giường, cố gắng khắc chế dục vọng của chính mình, giúp Nhan Nặc Ưu mặc áo ngủ hắn đã cho người chuẩn bị.

Nhan Nặc Ưu Mê man, không thể nghi ngờ xinh đẹp đoạt lòng người ,vẻ đẹp của cô, trầm tĩnh, dịu dàng, như một đóa bách hợp thanh lệ, xinh đẹp không thể xâm phạm.

Không giống như khi ở cạnh Lí Hạo Nhiên hoạt bát tươi cười, cũng không giống như ở bên cạnh cha mẹ ngây thơ đáng yêu, càng không giống như khi ở bên cạnh Đan Sâm Duệ sợ hãi run run. Giờ phút này,cô bình tĩnh ngủ say giống như một tiên tử không có phiền não gì giáng trần xuống nhân gian. Khuôn mặt tắng hồng, lông mi đen dài, ngũ quan thanh tú, làm cho người ta vừa thấy không ngừng mê luyến.

Đan Sâm Duệ có chút đau kịch liệt ôm Nhan Nặc Ưu, nghĩ cô kháng cự đối với hắn, nghĩ cô không muốn xa rời đối với người con trai khác, trong lòng Đan Sâm Duệ có một ngọn lửa thiêu đốt cả lí trí và tinh thần. Mà chuyện ngày hôm nay, cũng là căn cứ chính xác để làm sáng tỏ điểm này, bảo bối đối với hắn là kháng cự cùng sợ hãi , phương pháp duy nhất có thể thay đổi hiện trạng như vậy đó là làm cho người con trai kia hoàn toàn hết hy vọng đối với cô, làm cho cô cam tâm tình nguyện gả cho hắn. Nếu có thể làm cho cô hoàn toàn thuộc về hắn, hắn không ngại để cho mình dùng thủ đoạn xấu xa đối với cô .

Nhan Nặc Ưu trong đầu mơ mơ màng màng, đầu hỗn loạn, đáy lòng cũng kháng cự không muốn tỉnh lại. Nghĩ đến sau khi tỉnh lại phải đối mặt với chuyện này, trong lòng cô vô cùng đau đớn.

Hạo Nhiên, em không còn thuần khiết, cũng không thể đáp ứng chuyện của anh, làm vợ của anh, đối với thân thể dơ bẩn này mà nói, em không xứng với anh.

Nước mắt rốt cuộc nhịn không được, tràn ra hốc mắt, làm ướt gối, Đan Sâm Duệ càng đau đớn ở bên cạnh lo lắng cho Nhan Nặc Ưu mà hai ngày không hề chợp mắt.

Chẳng lẽ bởi vì tình cảm của hắn mà gây ra thương tổn lớn như vậy đối với cô sao?Hắn không muốn cô đối xử với hắn như vậy? Nếu lúc trước hắn không rời đi, hoặc mang theo cô cùng rời khỏi nơi này, cô có thể sẽ không đối xử với hắn như vậy chăng.

Ai nói nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ là chưa tới lúc bọn họ thương tâm mà thôi.

Đan Sâm Duệ là một người đàn ông ngay cả khi đối mặt với các cuộn chiến trong băng đảng cơ thể bị thương đến thế nào, cũng tuyệt đối sẽ không rơi một giọt nước mắt, tuy nhiên vào giờ phút này, hắn vì Nhan Nặc Ưu mà rơi lệ ……

“Ưu nhi, rốt cuộc phải làm như thế nào, em mới không oán anh, tự nguyện gả cho anh.” Nhẹ nhàng cầm đôi bàn tay trắng noãn như ngọc của Nhan Nặc Ưu, đôi môi Đan Sâm Duệ run run, vô lực nói.

Nhan Nặc Ưu Trong mộng dường như nghe được có người cùng cô nói chuyện, nhưng nội tâm kháng cự tất cả mọi chuyện bên ngoài, cho nên, Nhan Nặc Ưu làm cho chính mình từ từ chìm trong giấc ngủ say. Cô không có can đảm để đối mặt với tất cả những điều này.

“Thật sự hận sao? Mười năm trước em đã nói với anh, chờ anh trở lại sẽ gả cho anh, chỉ làm vợ của anh. Lúc ấy, anh còn chưa đủ lớn để hiểu rõ ý đó, hiện tại anh hiểu được, Ưu nhi em lại quên …… Tại sao em có thể tàn nhẫn như vậy, năm đó nếu em không nói như vậy, trái tim của anh sẽ không bao giờ khắc sâu hình bóng của Ưu nhi, quên không được lúc trước em nói với anh , ánh mắt trong suốt mà kiên định kia.” Nhìn Nhan Nặc Ưu trên giường không có một tia phản ứng, Đan Sâm Duệ có chút không khống chế được lôi kéo tay Nhan Nặc Ưu quát.

Tại sao cô có thể an ổn ngủ như vậy, tại sao tất cả mọi thứ chỉ có mình hắn phải chịu đựng. Cô kohong làm sai gì sao? Năm đó chính cô bắt hắn phải giữ lời hứa, hắn tuân thủ , nhưng cuối cùng cũng là cô thất hứa.

Trong mơ mơ màng màng, Nhan Nặc Ưu đột nhiên cảm thấy thân mình một trận lay động, giống như bị cái gì bao vây không thể động đậy, làm cho cô thực không thoải mái nhíu mày.

“Em rốt cục đã nghe được sao? A!Em có biết trong lòng anh đau lắm không? Em thật đúng là một người con gái ích kỉ.” Sự chua xót tràn ngập toàn bộ lồng ngực Đan Sâm Duệ, trong lòng hắn vô cùng đau đớn .

Kháng cự tỉnh lại , Nhan Nặc Ưu thủy chung không muốn mở mắt. Cô không muốn đối mặt với người con trai ác ma này. Trong lòng có chút oán Đan Sâm Duệ bá đạo cùng không phân rõ phải trái.

Hắn thực cường thủ hào đoạt, hắn có quyền gì cướp đi thứ trân quý nhất của cô.Nghĩ đến điều đó, trong lòng càng thêm đau đớn.

Nghĩ đến những dấu vết trên thân thể mình, nghĩ đến về sau sẽ không bao giờ có thể cùng hạo nhiên bạch đầu giai não nữa, nghĩ về tương lai mờ mịt của mình, trong lòng chịu áp lực vô cùng lớn.Người đàn ông này đã hủy hoại cuộc đời của cô. Nói cái gì cô hứa hẹn với hắn, nói cái gì hắn vì cô hết lòng tuân thủ hứa hẹn, cô không tin lời nói của người đàn ông này. Cô chỉ biết người đàn ông này không phân rõ phải trái.Khó chơi hơn cả ma quỷ.

“Ưu nhi, mặc kệ em có nghe được hay không, anh cũng phải nói cho em, đối với em, anh tuyệt đối sẽ không buông tay.” Như để thuyết phục chính mình, nhưng cũng muốn nhìn thấy biểu hiện của Nhan Nặc Ưu. Dù sao trước đây chỉ có hắn trầm mê nhưng cũng vẫn có chút dao động. Nhưng lúc nhìn thấy cô một lần nữa, hắn đã xác định, cô là người con gái sẽ sống cả đời này với hắn. Cho nên, hắn sẽ không buông tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.