[Tâm Sự Rì Víu] Ôi Cái Cuộc Đời Của Tôi

Chương 75: Phần 10




"Tôi nghĩ cậu đủ thông minh để không cho con bé biết về cuộc gặp gỡ này"

Bước được vài bước thì bị giọng nói đó kéo lại. Bà ấy nheo mắt với ánh nhìn dò xét xem liệu rằng có chắc chắn tôi sẽ thực hiện như câu nói "Cháu hiểu". Một cái gật đầu nhẹ để khẳng định điều đó...vẫn khuôn mặt lạnh tanh, không một chút biểu cảm khiến người đối diện thật khó để đoán biết người phụ nữ này đang suy tính điều gì trong đầu, về mặt này chắc tôi còn phải học hỏi nhiều, che đậy được cảm xúc thật của mình luôn có lợi trong bất kì cuộc nói chuyện nào. Bà ấy quay lưng bước đi vào phòng bệnh của Trang, mãi cho tới khi bóng dáng khuất hẳn sau cánh cửa thì tôi mới có thể thả lỏng cơ thể để thở phào nhẹ nhõm, chỉ vài phút gồng mình nên chống lại áp lực vô hình nặng nề đến từ ánh mắt sắc lạnh đó thôi cũng đủ làm cho tôi toát mồ hôi. Đôi lúc tự hài lòng với vốn kinh nghiệm được cuộc đời này dạy bảo nhưng thật ra đó chỉ như một hạt cát nhỏ nhoi, một thằng nhóc mũi thò lò khi đứng trước mặt bà ấy. Như kẻ vừa làm điều gì đó khuất tất mà bất ngờ bị bắt quả tang để rồi tự biến mình thành con rối mặc cho sự sợ hãi chi phối.

Lững thững bước từng bước ra ngoài bệnh viện, thật chậm để "câu giờ" cho hai mẹ con họ trò chuyện. Trong lòng bỗng dấy lên một sự lo lắng mang tên mối quan hệ giữa tôi và Trang, liệu sẽ như thế nào và nó đi về đâu khi đang bị chắn ngang bởi một bức tường cao vút giăng đầy thép gai sắc nhọn mang tên "bà ấy". Vừa mới có ý định bắt đầu lại mà đã bị dập tắt...thật nực cười là trước đây chính bà ta lại là người ủng hộ cho cái đám cưới "trong mơ" giữa tôi và Trang, nghĩ tới đó thì hình ảnh gương mặt tươi cười mỗi khi gặp gỡ, những lời nói hoa mĩ chúc phúc lúc ngồi chung mâm cơm lại hiện lên hoàn toàn đối lập so với câu nói Thằng cặn bã sau biến cố lớn lần đó. Bà ấy dùng đủ mọi cách để đẩy tôi ra xa khỏi Trang như xua đuổi một thằng đang mắc phati căn bệnh truyền nhiễm. Dẫu cố gắng níu kéo cuộc tình ngang trái này nhưng cuối cùng tôi cũng đành bất lực buông xuôi để cô ấy bước đi. Chấp nhận! Không còn dám kháng cự vì tôi biết lúc đó mình là ai và đang ở trong tình trạng thảm hại như thế nào, chẳng khác gì một con thú què quặt lết từng bước nặng nhọc tìm chỗ trú ẩn. Chuyện cũ đã qua nhiều năm và chìm vào dĩ vãng nhưng khi gặp bà ấy thì nó lại hiện về...

Tưởng chừng như cái cuộc đời khốn nạn này sẽ kết thúc tại đó, trong vũng bùn lầy nhơ nhuốc bốc mùi của tội lỗi nhưng không nó vẫn tiếp tục, đày ải và hành hạ sức chịu đựng của tôi. Chẳng biết bao nhiêu lần gia đình, người thân, bạn bè đã kéo tôi ra khỏi cái nơi khủng khiếp ấy, họ tiếp cho tôi thêm động lực để một lần nữa làm lại tất cả từ con số 0, chỉ cần có vậy vì với tôi như thế là đủ...cả thế giới có thể quay lưng với bản thân nhưng người thân và những người bạn đúng nghĩa thì không bao giờ. Ân tình này sẽ mãi khắc cốt ghi tâm còn món nợ tình cảm thì không hề dễ dàng như thế...chị Nhung hay Trang, mớ rắc rối này khiến tôi vô cùng đau đầu, cứ ngỡ dứt khoát với Trang để mọi chuyện được nhẹ nhàng hơn nhưng nó không hề theo ý muốn, chết tiệt thay là khi gặp Trang thì tôi lại có suy nghĩ thử đánh cược thêm một lần nữa với canh bạc mà biết rõ rằng bị gian lận, tỉ lệ thua là rất lớn. Thử đối mặt với nỗi sợ hãi đang ngự trị, chiến thắng nó sẽ làm tôi mạnh mẽ hơn còn thua cuộc thì cũng chẳng sao cả vì tôi không phải hối hận. Một thằng luôn khao khát được hạnh phúc nhưng chết tiệt hết lần này đến lần khác nó luôn bị thứ gọi là hạnh phúc hằng tìm kiếm trêu đùa, như một thằng nhóc cố làm đủ mọi cách để lấy chiếc diều đang bị mắc kẹt trên ngọn cây cao vút, dẫu có lấy được thì nó cũng gãy rụng.

Tới quán cháo gần đó lúc nào không hay, chợt nhận ra mình không mang cặp lồng để đựng nên lại đành chạy xang bên đường mua. Quán tầm này khá đông khách, tranh thủ châm điếu thuốc trong lúc đợi, một cặp lồng cháo không hành nóng hổi...gần tới cổng bệnh viện thì một chiếc ô tô đen bóng sang trọng chầm chậm tiến đến rồi dừng lại, cửa kính hàng ghế sau được kéo xuống.

_Tôi đợi cậu ở đó, trên tầng 2.

Giọng nói lạnh tanh vang lên giống như gương mặt của bà ấy. Khẽ cúi đầu theo phép lịch sự, đợi chiếc xe đi khuất thì tôi mới quay lưng bước vào...bước đầu mà đã có vẻ khá khó khăn, cuộc gặp sắp tới chắc cũng chỉ xoay quanh việc cảnh báo tôi tránh xa con gái bà ấy thôi, dập tắt cái ý định quay lại với Trang khi nó vừa mới nhen nhóm.

Trang đang ngồi trên giường chải tóc thấy tôi về liền reo lên mừng rỡ, gương mặt đã tươi tỉnh hơn trước nhiều. Cô tiểu thư vẫn nũng nịu với trò tình cảm bắt tôi đút từng thìa cháo mới chịu ăn, đôi khi phải dỗ dành như một đứa con nít. Âu cũng là lẽ thường khi mà đây là lần đầu ở bên nhau như thế này sau quãng thời gian rất dài xa cách...lặng lẽ ngắm nhìn cô ấy ngoan nhoãn và thích thú nép chặt vào ngực mình. Khoảng thời gian rời xa nhau đã làm cho tâm hồn tôi chai sạn và khô cằn và tự hỏi liệu rằng Trang có phải là thứ hạnh phúc mà tôi hằng kiếm tìm. Luôn ước ao một ngày được đắm chìm trong hạnh phúc...nhưng thực sự tôi hoàn toàn mất phương hướng để có thể xác định được nó ở đâu.

_ Vừa nãy anh có gặp mẹ ở bên ngoài không? - Trang ngước mắt lên hỏi.

_ Anh không gặp, vậy vừa nãy mẹ vào thăm em à?

_ Dạ! Anh đừng lo, em tin mẹ sẽ không phản đối chuyện của hai đứa mình như trước nữa đâu.

_ Um..À mà Trang này anh nghĩ mình nên tạm thời... - chưa kịp nói hết lời thì đã bị Trang lấy tay che miệng lại

_ Anh có biết vì sao em chịu theo mẹ đi mà không kháng cự không?

_.... - tôi nheo mắt tỏ ý không hiểu

_ Mẹ nói nếu không nghe lời thì mẹ sẽ tìm cách cho anh đi tù...mới đầu em không tin nhưng mẹ đưa cho em một tập tài liệu có ảnh của anh với vài người nữa đang trao đổi và nhiều giấy tờ chứng minh anh phạm pháp

_ .....

_ Không sao đâu...em lén hủy hết chúng đi rồi nhưng anh hứa là đừng bao giờ dính dáng với mấy chuyện đó nữa nhé...em sợ!

Cô ấy lo lắng nhìn, ánh mắt chất chứa nhiều điều...tôi biết mình đã làm khổ và có lỗi với rất nhiều người, liệu câu nói "làm lại chẳng bao giờ là muộn" có đúng không, tôi không chắc nhưng tôi biết rằng mình phải làm mọi thứ để không phụ lòng mọi người. Im lặng gật đầu rồi siết chặt vòng tay, mọi chuyện là như vậy...những khúc mắc cuối cùng đều được giải tỏa, tôi không muốn nhắc đến lão Vinh vì sợ cô ấy thêm buồn...con người này không dễ dàng gì buông tay nên sớm muộn gì lão cũng tìm đến gặp tôi thôi. Một điều lạ nữa là thật không bình thường chút nào khi bà ấy lại có đống tài liệu đó, có nằm mơ cũng không thể nghĩ được chuyện này lại xảy ra, sự tự tin về tính cẩn trọng của mình trước đây đều sụp đổ, khiến hiện tại tôi rơi vào tình trạng chẳng khác gì một con cá đã nằm gọn trên thớt, dẫu có vùng vẫy đến cỡ nào cũng không thoát khỏi bàn tay của bà ấy, người nắm đằng chuôi trong mọi việc, sự thông minh và sắc sảo đó khiến tôi nổi gai ốc. Cứ ngồi yên chờ đợi và sự từ bi hay lòng trắc ẩn của bà ấy thì thật ngu ngốc...tôi phải tự tìm cho bản thân mình một nước đi chắc chắn để phá giải sự kìm kẹp này cũng như lối thoát an toàn phòng cho trường hợp xấu xảy đến.

Ngồi thêm một lúc nữa thì ngó đồng hồ thấy cũng muộn nên phải nhanh chóng tới chỗ hẹn, tránh để bà ấy đợi lâu vì có thể tăng thêm phần ức chế nóng giận mà ảnh hưởng không tốt cho cuộc nói chuyện này. Trang muốn tôi ở lại nên phải tìm cớ thoái thác...mau chóng ra ngoài, để lại vài lời căn dặn uống thuốc đúng giờ rồi ngủ sớm. Tôi bắt xe ôm đi tới điểm hẹn.

Nhìn bên ngoài quán không hề thấy con ôtô của bà ấy đâu, có lẽ đã được tài xế đánh đi đâu đó. Bước vào gật đầu cười đáp lễ với em nhân viên đứng ở cửa rồi leo lên tầng hai, lại đảo mắt nhìn quanh, bà ấy đang ngồi một mình bên chiếc bàn phía trong cùng, một nơi riêng biệt để thưởng thức tách trà và bản nhạc Hello của Lionel Richie...lặng lẽ tiến lại gần rồi cất tiếng.

_ Cháu xin lỗi! Cô đợi lâu chưa ạ?

_ Cũng được một lúc rồi...ngồi đi

Ngồi im lặng cho tới lúc phục vụ mang đồ uống đến vì rất khó để mở lời, biết nói gì đây khi bà ấy thừa đọc được suy nghĩ cũng như sự toan tính của tôi.

_ Có lẽ cậu cũng thừa hiểu rằng tôi hẹn cậu tới đây là để nói về chuyện gì rồi đúng không?

_ Dạ cháu biết.

_ Vậy vào vấn đề chính luôn vì tôi không có nhiều thời gian.

_ Dạ có gì cô cứ nói.

_ Cậu hãy tránh xa con bé ra...

Cuộc nói chuyện diễn ra chóng vánh trong vòng vỏn vẹn không quá 30 phút, nhưng cũng đủ để bà ấy chuyền đạt hay nhẹ nhàng hơn là nhắn nhủ với tôi rằng hãy tránh xa Trang vì lí do tôi là một kẻ có quá khứ chẳng ra gì cùng với cái tương lai mờ mịt nên không có bà mẹ nào dám để con gái họ qua lại...đại loại vậy mặc cho tôi hết lời chứng minh mình có thể chăm lo và mang lại hạnh phúc cho cô ấy nhưng bà ấy chẳng mảy may bận tâm, coi những lời nói ấy chỉ là sự ăn năn hối cải và vài giọt nước mắt cá xấu của bị cáo khi đứng trước vành móng ngựa đợi tòa tuyên án. Rồi bà ấy bước ra về mặc tôi ngồi đó chết lặng bên ly cà phê đắng ngắt và câu nói

Trong lúc tôi còn nói nhẹ nhàng thì cậu nên biết và nghe lời, đừng bắt tôi phải dùng biện pháp mạnh, sẽ không hay ho với một kẻ từng có tiền án như cậu đâu

Đắng thật! Tôi không ngu ngốc tới mức coi nó chỉ như lời dọa nạt đơn thuần, để thực hiện việc quăng tôi vào trại dễ dàng như quẳng một con lợn vào lò mổ, quá đơn giản sau một cái đơn tố cáo nặc danh chẳng hạn, một chút tiền hay đơn giản hơn chỉ là vài lời nói cộng một bữa ăn xã giao với một trong những tay to ở trong cái mạng nhện mối quan hệ của bà ấy. Kẻ rơi vào thế bị động như tôi lúc này thật dễ đoán biết, mọi đường đi nước bước chẳng thể nào qua mắt được bà ấy, một người phụ nữ khó đối phó. Từ bỏ hay tiếp tục cuộc phiêu lưu mạo hiểm này...chết tiệt! Thực sự tôi đã chán ngấy cái cảnh phải tranh giành, cướp giật...sự bay bổng không còn phù hợp và dút lui là lựa chọn tối ưu. Tôi không đủ dũng cảm để bỏ mặc những người thân xung quanh để chạy theo tiếng gọi của tình yêu, nó quá phù phiếm ở cái xã hội này và có lẽ chỉ xuất hiện trong những tập truyện ngôn tình. Nhấp ngụm cà phê rồi mơ màng theo làn khói thuốc, đến khi kết thúc bản nhạc sorry that i loved you cũng là lúc tôi đứng dậy ra về. Một chiếc xe máy bám theo tôi từ khi rời quán cho tới lúc về tận nhà...một sự cẩn trọng quá mức cần thiết của bà ấy.

Mở cổng rồi đi vào trong thì thấy má hai vẫn ngồi ở phòng khách nói chuyện điện thoại với ai đó...chào má rồi lên phòng nhưng bị gọi lại.

_ Minh ngồi xuống đây nói chuyện với mẹ chút.

_ Dạ! Có việc gì vậy má - tôi ngồi xuống nhấp một ngụm nước

_ Vừa nãy hai bác dưới quê có điện lên báo chủ nhật này được ngày nên định làm lễ động thổ.

_ Vậy ạ..để con thu xếp sáng chủ nhật xuống đó sớm lo liệu

_ Um...tiền mẹ chuyển hết vào tài khoản của con rồi nếu thiếu cứ nói với mẹ

_ Để con với hai bác bàn bạc xem nên làm như thế nào rồi mới tính toán được.

_ Ừ...cửa hàng đang trong giai đoạn mở rộng mà một mình mẹ chẳng thể quán xuyến được hết, để người ngoài thì không tin tưởng...mẹ muốn con qua đó làm để sau này dễ dàng tiếp quản.

_ Dạ con biết ạ! Tạm thời má cứ thu xếp, sau khi xong việc dưới quê thì con sẽ đi làm.

_ Um! Quán cà phê thì con cứ giao toàn quyền cho cái Hường, còn mấy căn hộ chung cư ở xxx mẹ tính bán đi vì giờ tình hình bất động sản khá phức tạp.

_ À việc đó má cứ để con lo, chỗ đó nằm ngay địa điểm tốt với lại mình mới mua chưa được lâu nên tạm thời cứ cho thuê trước đã sau này tính, chứ để không phí lắm.

_ Um vậy cũng phải.

_ Thôi muộn rồi má ngủ sớm đi.

_ À còn chuyện này nữa, vừa nãy khi cái Nhung về, mẹ thấy mặt nó buồn lắm. Hai đứa có chuyện gì à?

_ Dạ đâu có đâu

_ Chuyện tình cảm của con thì mẹ cũng không muốn can dự vào mà chỉ khuyên con nên biết ai hợp với mình?

Nằm trên giường mà trong đầu vẫn vang vọng câu nói của má. Với Trang thì không thể, tình yêu đã chẳng còn trọn vẹn theo thời gian xa cách nhưng sự bảo thủ, cố chấp luôn khiến con người ta cố viện ra một lí do nào đó để tiếp tục một việc làm mà biết rõ là mình sai, để rồi lại tìm một lí do khác để đổ lỗi một phần hoặc tất cả trách nhiệm xang người khác. Tôi không muốn mình là một kẻ như vậy, muốn sự lựa chọn của mình thật đúng đắn, lấy vợ là một thứ gì đó khá lớn lao với riêng bản thân tôi, hai từ hối hận nó đắng lắm...tôi sợ đến với Nhung trong khi chưa xác định được tình cảm sẽ rất dễ khiến Nhung bị tổn thương, như tôi đang lừa dối...thực sự ghét điều đó, Nhung đã chịu nhiều đau khổ, tôi không muốn làm cô ấy đau thêm bất cứ lần nào nữa. Thật khó để ngủ với tâm trạng hỗn độn như thế này, định châm điếu thuốc thì nhìn thấy ba chiếc váy được treo cẩn thận trong tủ mới nhớ ra chưa tặng cho mọi người...chắc má hai với chị chưa ngủ nên tôi nhắn tin cho chị Nhung lên sân thượng còn mình mang chiếc váy xang phòng má, may má hai đang chuẩn bị tắt đèn.

_ Mẹ già rồi mặc sao được thứ này, họ cười chết

Gãi đầu cười nịnh má mấy câu rồi qua phòng mình lấy một chiếc đã chuẩn bị sẵn rồi leo lên sân thượng...chị ngồi đó trên chiếc ghế đá, hướng ánh nhìn về phía xa, tâm trạng háo hức của tôi bỗng trùng xuống bởi nỗi buồn đang vương vấn nơi chị. Nhẹ nhàng tiến tới ngồi xuống bên cạnh...

_ Chiếc váy đẹp thật... - chị Nhung cười buồn nhận lấy nó trước bộ mặt hí hửng của tôi.

_ Chị buồn chuyện gì à?

_ Không có gì đâu, chị thấy hơi hụt hẫng và thất vọng thôi Minh - chị Nhung nhẹ nhàng gấp chiếc váy vào rồi đặt lên đùi, ánh mắt vẫn không nhìn tôi lấy một lần.

_ Hụt hẫng và thất vọng? Về chuyện gì?

_ Chuyện cũ thôi mà em nên tặng chiếc váy này cho Trang, chị nghĩ con bé mặc vào sẽ đẹp lắm.

_ Cái này dành riêng cho chị, Trang có chiếc khác rồi chị à!

_ Vậy à! Cám ơn Minh - một nụ cười buồn, nước mắt lại rơi mà tôi ngu ngơ không biết lí do.

_ Sao chị lại khóc...có chuyện gì buồn nói cho em biết đi

_ Chắc chị vui quá đó thôi

Chị gạt nhanh nước mắt trước khi tôi kịp làm điều tương tự...một nụ cười mỉm thôi cũng đủ làm tim tôi đau nhói. Đôi khi nụ cười lại là biểu hiện của nỗi đau cùng cực...người phụ nữ nhỏ bé này đang phải chứa đựng và kìm nén một nỗi buồn vô cùng lớn, chẳng biết mình có làm sai điều gì hay không nhưng thâm tâm mách bảo mình phải làm một việc nào đó...nhẹ nhàng kéo chị tựa đầu vào vai để xoa dịu phần nào đó.

_ Minh đợi chút để chị xuống mặc thử nha

Chị đứng dậy nói chẳng kịp để tôi gật đầu đồng ý thì bóng dáng nhỏ nhắn ấy đã khuất sau cánh cửa...thở dài châm điếu thuốc, lại thêm lần nữa nước mắt chị lại rơi vì một thằng như tôi. Làm cách nào để bì đắp đây? Rồi nhận ra mai là thứ 7, tôi sẽ dành cả ngày để đưa chị với cu Bi đi chơi...mỉm cười tự hài lòng với suy nghĩ đó

_ Hình như chị lại lên cân hay sao đó?

Sau câu nói đó thì tôi chẳng nghe thấy gì nữa, trong bộ váy như một cô dâu tỏa sáng lung linh trong ngày cưới. Vẻ đẹp ma mị cuốn hút khiến tôi không thể rời mắt khỏi những đường nét trên cơ thể thanh tú này, một chút phấn hồng trên má hay đó là do sự ngại ngùng tạo lên...tôi chẳng thể phân biệt được.

_ Minh sao vậy

Tiếng chị đánh thức tôi khỏi cơn mộng mị rồi lập tức biến tôi thành thằng ngố ngơ ngác, lúng túng nhưng dù sao cũng được thấy chị cười, một nụ cười thực thụ. Hai chúng tôi ngồi đó rất lâu, chị tựa vào vai tôi hát những ca khúc tình yêu không đầu không cuối. Ngày mai sẽ bận rộn lắm đây.

Đặt chuông báo thức sớm, bật dậy vệ sinh cá nhân, vớ lấy chiếc ví cùng cái điện thoại vất lăn lóc trên giường...những tin nhắn của Trang tôi chỉ trả lời rằng đang bận, liệu có quá phũ phàng hay không? Tạm thời cứ tạo khoảng cách, làm cho mọi thứ trở lên bình thường. Chạy xang nhà thằng Kiên thăm hai vợ chồng nó với bé Mít...từ hôm về nước đến giờ tôi chưa có dịp gặp nên nay tranh thủ vì sắp tới chắc sẽ bận tối mắt ở dưới quê chẳng còn thời gian nữa. Ngồi chuyện trò khá lâu, thằng Kiên với Yến rủ ở lại dùng cơm nhưng tôi đành khất khi khác vì giờ còn phải về đưa mẹ con cu Bi đi chơi. Trở về nhà thấy chị đã súng sính trong bộ cánh tôi tặng tối qua, cu Bi cũng bảnh bao nên nghĩ mình phải ăn mặc đàng hoàng chút để hợp với họ. Chở hai mẹ con qua nhà hàng ăn trưa rồi vào parkson chơi, đứng nhìn hai người họ vui cười là tôi đã thấy lòng ấm áp rất nhiều, hạnh phúc chỉ đơn giản và nhỏ nhoi thế thôi. Hết bắn súng, đua xe rồi ném bóng...tất cả đều vang vọng tiếng cười, những ánh nhìn xung quạn đều đổ dồn vào người phụ nữ xinh đẹp là chị khiến tôi không khỏi hãnh diện. Một gia đình hạnh phúc là những gì họ đang nghĩ...tự hỏi vậy tại sao tôi lại không làm cho điều đó thành sự thật nhỉ?

Sau khi đã chơi chán trong đó thì tiếp tục dẫn họ xang big C sắm đồ, thực tế thì đồ đạc hiện tại trong nhà chẳng thể nói là không thiếu thốn thứ gì nhưng với một người sống đơn giản như tôi thì vậy là quá đủ rồi. Ngắm nghía tới chiều thì quay về vườn trẻ với ba xuất ăn nhanh...muốn ra vui đùa cùng thằng Bi lắm nhưng mà thực sự tôi không còn sức nữa, đôi chân muốn rụng ra rồi nên đành ngồi ghế đá ngắm nhìn nó vui đùa cùng đám bạn cùng trang lứa quanh đó. Trời cũng đã nhá nhem tối cũng là lúc khá nhiều gia đình lui tới nơi đây, sau một tuần làm việc mệt mỏi ai cũng cần thời gian để nghỉ ngơi và giải tỏa căng thẳng nên địa điểm này rất thích hợp.

_ Uống nước đi Minh - chị ngồi xuống bên cạnh đưa tôi chai nước

_ Dạ!

_ Chắc hôm nay mệt lắm phải không?

Chị nhẹ nhàng nói rồi ngả đầu vào vai tôi như thường lệ, chẳng cần nói gì thêm...hai chúng tôi cùng nhìn về phía thằng Bi đang vui đùa và thỉnh thoảng cùng bật cười vì những trò đùa của nó mà để mặc thời gian trôi đi. Chợt nhận ra thứ mà mình kiếm tìm bấy lâu đang ở đây, ngay lúc này...chẳng cần đi đâu, chẳng cần vất vả tìm kiếm ở nơi xa xôi. Một gia đình thực thụ mà tôi đang có, một đứa con kháu khỉnh, một người vợ tâm xinh đẹp tâm lí và yêu thương tôi hết lòng...sự lựa chọn tưởng chừng như khó khăn nhưng không ngờ nó lại đơn giản như vậy. Có lẽ tôi quá ngu ngốc nên đã làm mọi thứ trở lên phức tạp hơn sự đơn giản vốn có của nó. Tự mỉm cười vì đã tìm ra được sự lựa chọn đúng đắn, hít thật sâu để lấy dũng khí rồi nhẹ nhàng nói.

Nhung à! Hãy cho anh cơ hội chăm sóc em và con nhé

Nhung giật mình ngẩng mặt lên nhìn tôi như một vật thể lạ, không tin vào những gì vừa nghe..bất ngờ là điều đương nhiên vì chưa bao giờ tôi nói những điều tương tự. Hơi lúng túng trước phản ứng của Nhung nhưng nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh giữ chặt hai vai cô ấy rồi nhìn thẳng vào mắt và lặp lại những lời vừa nói một cách trân thành nhất. Những giọt nước mắt lại rơi nhưng lần này là hoàn toàn khác vì đó là sự hạnh phúc vỡ òa...một nụ hôn ngọt ngào. Tiếng của mọi người xung quanh khiến tôi và Nhung ngại ngùng

_ Biết em chờ câu nói này của anh đã bao lâu rồi không? - Nhung ôm chặt lấy tôi, câu nói trong nghẹn ngào...nước mắt đã thấm đẫm ngực áo tôi.

_ Anh xin lỗi vì thời gian qua đã làm em phải chịu đau khổ

Tôi siết chặt vòng tay để tận hưởng giây phút hạnh phúc này, những lời thủ thỉ yêu thương ngọt ngào khiến chúng tôi quên đi mọi thứ xung quanh rồi chợt nhận ra quên mất thằng Bi, hai đứa lại luống cuống đi tìm may mà thấy nó đang chơi đuổi nhau với đám bạn...thở phào nhẹ nhõm rồi bị Nhung trách yêu. Những phút giây này tôi sẽ không bao giờ quên, nó mãi khắc sâu trong tim và hiện tại nó đang cào xé thâm tâm tôi hằng đêm khi nhớ về Nhung...cuộc đời khốn nạn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.