[Tâm Sự Rì Víu] Ôi Cái Cuộc Đời Của Tôi

Chương 67: Phần 3




Sáng hôm sau chợt tỉnh giấc bởi tiếng chuông điện thoại...khẽ mở mắt nhưng nhanh chóng phải nheo lại bởi ánh nắng chiếu xuyên qua tấm rèm cửa sổ, cơ thể mệt mỏi với cái đầu nặng trịch, cổ họng bỏng rát..đưa tay xang bên cạnh định với lấy ly nước như một thói quen nhưng nhận ra là cả đêm qua do uống hơi nhiều nên nằm ngủ luôn trên nền nhà. Gượng dậy bò lồm cồm đến giường với lấy cái điện thoại đang reo inh ỏi...bác Xuân gọi.

_ Dạ! cháu chào bác - tôi giật mình khi nhận ra bác Xuân gọi nên vội bắt máy

_ Làm gì mà bác gọi cả chục cuộc không bắt máy thế?

_ Thấy trong người không được khỏe nên ngủ quên mất

_ Vậy à! Ốm đau thế nào để lát bác qua đưa đi viện...đừng như mấy lần trước

_ Dạ không sao đâu bác...nghỉ ngơi là khỏe liền ạ

_ Um...vậy ăn chút gì rồi uống thuốc vào, nghỉ ngơi bao giờ khỏe thì đi làm cũng được.

_ Cháu cám ơn bác

_ Ơn huệ gì...bác coi mày như con cái trong nhà, có việc gì cần thì cứ nói đừng ngại.

_ Dạ cháu biết rồi ạ

Nói thêm vài ba câu nữa thì bác Xuân có việc bận nên cúp máy, quăng con điện thoại lên giường rồi nhìn đống tàn thuốc với chai rượu lăn lóc trên nền nhà. Lắc đầu thở dài, châm điếu thuốc cuối cùng trong bao, ngồi tựa vào tường ngẫm nghĩ lại chuyện gì đã xảy ra vào đêm qua, thêm một lần nữa...một người con gái vội đến và chợt đi, có phải chăng là họ đang muốn trêu đùa tôi, thử xem sức chịu đựng của tôi lớn đến nhường nào...chết tiệt. Suốt quãng thời gian dài đằng đẵng đợi chờ thì cái ngày mà tôi hằng chờ đợi đã đến nhưng không ngờ nó lại bất ngờ và cay đắng đến vậy. Đã từng suy nghĩ rất nhiều và chuẩn bị tâm lí sẵn sàng cho tình huống xấu nhất là Trang sẽ không bao giờ quay trở lại nhưng chưa hề nghĩ và cũng chưa từng tưởng tượng ra cái viễn cảnh Trang có người khác, có vẻ như tôi quá tự tin vào tình cảm Trang dành cho tôi mà quên mất đi một điều là sự cô đơn, nỗi nhớ luôn thôi thúc con người ta cần có một ai đó ở bên cạnh để chia sẻ, đồng cảm và hơn hết là một điểm tựa những khi yếu lòng. Nếu Trang có người khác thì tôi hiểu và không hề trách Trang, khoảng cách và thời gian là hai yếu tố làm tình yêu trở lên phai nhạt, nhưng khi vượt qua được thử thách đó thì tình cảm lại bền chặt hơn bao giờ hết. Mối tình đầy ngang trái này đã được dự liệu có kết cục như vậy từ trước, hai con người cứ cố chấp muốn vượt lên mọi thử thách, mọi rào cản để được đến bên nhau nhưng đâu biết rằng cuộc sống thực sự không như trên phim ảnh...có cố đến đâu đi chăng nữa thì cũng vậy thôi, đôi khi chấp nhận lại là một cách sống. Nhưng khốn nạn thay là trong thâm tâm tôi vẫn chưa hoàn toàn tin những điều thằng Kiên nói là thật...không phải tôi không tin nó mà là vẫn ngờ vực về chuyện Trang có người khác, dù sao tôi cũng hiểu rất rõ về con người của cô ấy, nhưng tại sao khi quay trở về mà cô ấy không tìm kiếm tôi hoặc ít nhất cũng là một cuộc gọi hay một tin nhắn thôi cũng được. Chết tiệt thật! Hay là cô ấy đã hoàn toàn quên tôi, một thằng từng xuất hiện trong cuộc đời của cô ấy. Liệu rằng cô ấy đang có một nỗi khổ tâm nào đó mà tôi không biết...không chắc về điều này, có lẽ tôi chỉ là một thằng thất tình đang cố chấp viện mọi lí do để níu giữ chút hy vọng nhỏ nhoi còn sót lại. Những suy nghĩ trái chiều cứ lặp đi lặp lại khiến đầu tôi muốn nổ tung, muốn biết được sự thật thì chỉ còn một cách..tôi sẽ quay về để chứng thực mọi thứ để khỏi phải ân hận về sau, nỗi đau này cần được dứt khoát một lần, cứ dai dẳng như vậy có khi tôi phát điên mất.

Tình yêu vốn chỉ là một màu sắc trong bức tranh đa màu của cuộc đời mỗi con người...thiếu nó thì bức tranh trở lên vô hồn, đạm bạc nhưng với tôi mà nói thì bức tranh về cuộc đời thì chỉ có hai màu sáng và tối đơn điệu...những đốm sáng nhỏ nhoi heo hắt bị bóng tối bao trùm, vừa mới lóe sáng đã vội vụt tắt. Họ đến bên tôi, tự ý xáo trộn cái cuộc sống vốn dĩ đã chẳng hề yên bình của tôi lên...đến rồi đi, reo rắc bao nhiêu hi vọng rồi nhẫn tâm dập tắt hết, chừng đó đau đớn cũng đã đủ để cảm xúc của tôi trở lên chai sạn. Dù cho sự thật là gì đi nữa thì tôi cũng phải tạm gác chuyện tình cảm lại vì còn nhiều thứ khác quan trọng hơn, bởi những người thân vẫn đang từng ngày ngóng trông...những người đã vì một thằng bất tài, nhu nhược như tôi mà biết bao lần phải chịu khổ đau, tôi biết họ hàng ngày phải cố tỏ ra bình thường để rồi khi đêm xuống lại khóc thầm...chính vì không dám chứng kiến cảnh tượng đó thêm nữa mà tôi đã quyết định xang đây, muốn có thêm chút thời gian suy nghĩ, xóa bỏ hết những thứ cảm xúc chết tiệt đang đeo bám...liệu họ có hiểu được rằng khi chứng kiến họ như vậy thì tôi còn đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần.

Trốn tránh mãi cũng không phải là cách hay, dù sao thì cũng phải đối diện với sự thật...quãng thời gian qua đã giúp cho tôi tĩnh tâm hơn, trưởng thành hơn và điều quan trọng nhất là nhận thấy rằng có đủ tự tin đối mặt với những hậu quả mà mình đã gây ra. Đứng dậy vươn vai, chào một ngày mới với tâm trạng thoải mái như vừa mới trút bỏ được một gánh nặng mà bấy lâu nay mang trong lòng, thật chẳng giống một thằng đang bị thất tình gì cả, nực cười. Tình yêu với Trang thì tất nhiên vẫn còn nhưng qua sự việc vừa rồi thì ít nhiều đã bị dạn nứt, tôi đã giữ đúng lời hứa chờ Trang về...còn cô ấy thật sự cũng chẳng hẹn ước một điều gì lớn lao cả mà chỉ là một dòng chữ được viết nắn nót trên trang giấy đã nhoèn đi vì nước mắt. Em sẽ quay về

Vào vệ sinh cá nhân, nhìn qua tấm gương...liệu đây có phải là thằng Minh? Nực cười...chẳng nhớ rõ đã bao lâu không thèm cạo râu, cắt tóc, đôi mắt thâm quầng cùng với vô vàn vết sẹo trên khắp cơ thể. Thấy mình thật tàn tạ, mặc thêm cái áo khoác to đùng rồi đi ra ngoài siêu thị kiếm cái gì đó bỏ vào cái bụng đang kêu gào vì đói. Muốn làm tốt việc gì thì trước hết phải no bụng đã...đánh chén ngon lành một suất ăn nhanh loại đặc biệt mà trước đây chưa một lần ăn hết được. Mua thêm vài bao thuốc rồi quay trở về phòng dọn dẹp đống tàn tích do đêm qua để lại...xong xuôi mọi việc tôi tự thưởng cho mình một tách cafe nóng hổi đặt lên cửa sổ rồi vén tấm rèm lên. Ngoài kia dòng xe cộ vẫn đang nối tiếp nhau đi trên con đường nhỏ, đây là con đường tắt để đi vào trung tâm thành phố nên khá nhộn nhịp xe cộ. Bất giác nhận ra là tuyết đã rơi lác đác như những sợi bông nhỏ bay bay trong gió...ở Việt Nam thì cứ nghĩ được ngắm tuyết rơi sẽ rất tuyệt nhưng sự thật thì tôi thấy cũng bình thường, có lẽ là do tâm trạng của tôi không được tốt nên vậy. Bên ngoài nhiệt độ khá thấp, may sao trong phòng có lò sưởi không thì chết rét...nhấp một ngụm nhỏ thức uống đắng nghét nóng hổi, một hơi thuốc thật sâu rồi nghĩ về những việc mình nên làm vào sắp tới đây. Tôi quyết định chiều nay sẽ đến nói chuyện với bác Xuân để xin về trước thời hạn, cũng khá ngại nhưng tôi thấy mình chẳng còn chút hứng thú hay động lực làm việc ở đây nữa.

Chiều hôm đó tôi hẹn gặp bác Xuân ở một quán cafe nhỏ ở trong khu trung tâm...do bác còn bận việc nên tôi đến đó trước rồi ngồi chờ, tranh thủ ngắm nhìn đường phố, con người nơi đây, có lẽ đây sẽ là lần cuối. Lúc sau thì bác Xuân cũng tới...hai bác cháu bắt đầu trò chuyện, hỏi han qua loa vài câu thì tôi đề cập tới vấn đề chính là xin về sớm hơn dự kiến, mới đầu bác khá ngạc nhiên nhưng khi tôi trình bày lí do thì bác chỉ mỉm cười và tán thành...không khó khăn như tôi nghĩ. Chờ vài ngày để làm chút thủ tục với đặt vé...một việc đã được giải quyết nhanh chóng, thời gian rảnh nên tôi đi dạo phố, một cửa hiệu cắt tóc có in hình vô số cầu thủ và diễn viên điện ảnh. Thay đổi mình bắt đầu từ vẻ bề ngoài...một kiểu tóc hoàn toàn mới. Đã có vé, sau ba ngày nữa, vậy là tôi có kha khá thời gian để chuẩn bị...rẽ qua mấy cửa hàng quần áo, kiếm mấy bộ cho cu Bi, à còn cái ô tô điều khiển mà cu cậu từng nhắc đi nhắc lại với tôi...chỉ là đồ chơi thôi mà cũng khá là đắt. Đi qua một shop quần áo, một chiếc váy màu trắng viền ren đính đá rất đẹp khiến tôi phải đứng lại ngắm nhìn, Trang mặc nó sẽ đẹp lắm đây? Tự chửi mình vì cái suy nghĩ ngu ngốc đó nhưng rồi lưỡng lự thế nào mà tôi cũng quyết định vào bên trong, đập vào mắt là váy áo vô vàn kiểu dáng...đâu đó trong tủ kính là những bộ váy cưới lung linh, chết tiệt thật! Sau một hồi chọn lựa thì tôi cũng quyết định mua ba chiếc váy để dành tặng cho má hai, chị Nhung và Trang. Ngốn kha khá tiền khiến số tiền để dành của tôi cũng sắp cạn, may sao cũng chẳng phải mua sắm gì thêm nữa vì quà dành cho hai bác cùng với Huyền và Mai đã mua từ trước. Xách đống đồ trở về phòng thì chợt nhớ ra là mình chưa mua đồ ăn tối...đầu óc lú lẫn, định ra ngoài thì bất chợt có tiếng chuông, quái lạ ai lại tới vào giờ này. Lại con bé người tàu, mang đồ ăn cho tôi. Chào hỏi qua loa rồi nhận túi đồ ăn..lúc nó định quay đi thì chợt nhớ ra.

_ Chờ chút tôi có cái này cho cô - tôi nói rồi vội chạy vào trong lấy món quà mà mình chuẩn bị trước cho nó

_ Cái gì vậy? - nó nheo mắt cầm lấy chiếc túi tôi đưa

_ Cô cứ mở ra là sẽ biết

_ Oa..đẹp thật, cám ơn anh!

Con bé cười híp mắt giơ chiếc khăn lên ngắm nghía...tôi cầm lấy cái khăn rồi quàng lên cổ cho nó, con bé mở to mắt ngạc nhiên, đôi mắt hiện rõ vẻ ngại ngùng xen lẫn vui mừng, giờ mới để ý kĩ khuôn mặt của con bé...phải nói là khá xinh dẫu có vài vết lấm tấm tàn nhang trên gò má.

_ Ba ngày nữa là tôi về nước, chiếc khăn này coi như món quà cám ơn cô những ngày qua đã giúp đỡ

Tôi mỉm cười rồi nói, thực chất cũng không lưu loát vì vừa nói vừa nghĩ, nói tiếng Anh mà chẳng cần cú pháp, toàn ghép từ...chẳng biết nó có hiểu không mà khi nghe xong thì im lặng nhìn tôi rồi quay về phòng luôn, hơi khó hiểu nhưng cũng không để tâm, mãi cho tới buổi tối hai hôm sau thì nó mò xang tặng lại cho tôi một cái vòng tay được tết khá tỉ mỉ và đẹp, gọi đó là gì nhỉ? À đúng rồi bùa may mắn...nó gọi là vậy. Đeo vào cũng đẹp nên tôi đeo luôn...thấy con bé có vẻ buồn buồn, chắc là không còn ai thỉnh thoảng trò chuyện và ăn đồ nó mua.

Trưa ngày mai là tôi sẽ lên máy bay để rời khỏi nơi đây, mở điện thoại ra gọi zalo cho thằng em ở Hà Nội...sau vài ba hồi chuông thì nó cũng bắt máy.

_ Em nghe rồi đại ca! - nó nói

_ Ừ! Tao có chút việc nhờ mày

_ Lại còn khách sáo vậy nữa...à à xang bên tây nó phải như thế hahaha

_ Tây với chả tàu...khoảng 11h đêm ngày kia mày qua nội bài đón tao được chứ?

_ Đại ca đùa em à?

_ Mày nghĩ tao có rảnh đến mức đó không?

_ Quá đã...tưởng gì chứ việc đó quá đơn giản, tụi nó mà biết anh về chắc vui lắm, để em báo cho tụi nó rồi anh em mình làm một bữa...lâu lắm rồi

_ Tao về đợt này không muốn cho ai biết...mày mà bép xép thì liệu chừng

_ Èo thế thì chán chết...giữ bí mật cả với bác và chị Nhung à?

_ Um..tất cả.

_ Dạ em biết rồi

Nói vài ba câu thì tôi ngắt kết nối, muốn cho mọi người bất ngờ nên tôi làm vậy...lại một đống tin nhắn của hai con bé kia và đặc biệt là có tin nhắn của người lạ với một câu duy nhất Anh à! kèm cái icon mặt khóc đã gửi vào 6h trước. Theo thói quen là vào xem thông tin cá nhân, nhưng chẳng có gì vì nick này mới lập thì phải...thật lạ cái avatar là hình hai chiếc nhẫn đôi giống y hệt của tôi từng mua định đeo cho "Em". Khá tò mò định nhắn lại nhưng rồi nghĩ có lẽ chỉ là nhắn nhầm thôi nên tôi cũng chẳng bận tâm mà nhắn tin với Huyền và Mai.

Và sau đúng 1 năm 4 tháng và 17 ngày thì đêm nay sẽ là đêm cuối cùng tôi ở trên cái mảnh đất này vì trưa ngày mai sẽ rời khỏi nơi đây, trở về Việt Nam sớm hơn dự kiến đến 8 tháng liền. Đêm nay sẽ là một đêm dài lắm đây, cho dù có cố gắng thế nào cũng không thể chợp mắt được, trằn trọc mãi nhưng chả tài nào ngủ nổi bèn lững thững ra mở tủ lấy chai rượu rồi ngồi xụp xuống góc phòng, nơi ánh trăng không chiếu tới...một góc tối thực sự để tôi có thể ẩn nấp, chốn tránh. Sắp được về mà tại sao tôi lại buồn đến vậy, chẳng thể hiểu nổi nữa....những ngụm rượu nồng và sốc khiến không ít lần bị sặc rồi bật cười chua chát như thằng điên giữa đêm...chẳng hề hấn gì cứ thế tu mà chẳng cần ly hay cốc, khói thuốc bay mờ ảo dưới ánh trăng nhạt nhòa...dương đôi mắt đã lờ đờ men say nhìn vào khoảng sáng duy nhất, bất chợt "Em" trong bộ váy cưới đang đứng trước mặt tôi mỉm cười vẫy tay. Bất giác tôi cũng cười lại rồi đưa bàn tay run rẩy lên như cố nắm vào thứ vô hình kia...không dám chớp mắt dù chỉ là một lần vì tôi biết rõ rằng nếu mình làm vậy thì người con gái đang đứng trước mặt sẽ tan biến như làn khói vào hư không. Kể từ khi "Em" rời xa thế giới này cho tới hiện tại tôi vẫn chẳng thể nào quên được hình bóng đó, nó như ăn sâu vào tận mạch máu. Thật nực cười khi mà người tôi nhớ đến trong cơn say lại không phải Trang mà là "Em"...chẳng hiểu nổi mình nữa, hay tình yêu tôi dành cho Trang không đủ lớn, hay là thời gian qua đã làm hình ảnh của Trang lu mờ đi hoặc do Trang đã phản bội tôi...không biết nữa. "Em" mãi mãi tôi sẽ không quên, người con gái tôi yêu suốt cuộc đời này.

Một mình trong căn phòng lạnh lẽo và chìm đắm vào men rượu vì tin rằng đó là người bạn tốt duy nhất bên cạnh an ủi mình những khi yếu lòng...người bạn sẽ giúp tôi bớt cô độc và có thể ngăn không cho những dòng kí ức xưa cũ ùa về mỗi khi màn đêm bủa vây. Ngồi lặng im hướng mắt ra ngoài, cầu mong sao cho thời gian trôi đi thật nhanh để mau chóng qua hết đêm...muốn nhấc máy gọi về nhà, nhưng biết nói gì đây? Trong ánh sáng lập lòe phát ra từ chiếc điện thoại, ngón tay run run khẽ chạm vào màn hình rồi vội vã rụt lại...hầu như ngày nào má hai cũng gọi điện cho tôi qua zalo nhưng chỉ được vài phút là tôi lại chủ động ngắt kết nối khi biết được rằng mọi người vẫn khỏe mạnh là đủ...chẳng mong gì hơn. Tôi sợ không kiềm chế được cảm xúc của mình mà bật khóc như một đứa con nít, phải tỏ ra thật mạnh mẽ cho dù là giả tạo cũng được bởi vì không muốn mọi người lo lắng. Đau lắm, chỉ có thể cắn chặt răng nuốt những giọt nước mắt vào trong nhưng khi tay buông điện thoại xuống cũng là lúc nước mắt cứ tuôn trào trong vô thức, cũng chính vì vậy mà trong thời gian bên này tôi chỉ gọi duy nhất một cuộc về nhà khi vừa đặt chân tới nơi để báo cho má hai và mọi người đỡ lo...từ đó trở đi tôi chưa hề chủ động liên lạc về nhà bao giờ vì sợ phải nghe thấy tiếng khóc của họ. Tôi nợ họ rất nhiều...nợ một lời xin lỗi, chỉ dám nói chuyện zalo với thằng Kiên nhờ nó lo cho má hai và chị Nhung. Thằng con bất hiếu đã không ít lần làm má hai và hai bác phải chịu bao phen khốn đốn, khổ đau, nước mắt...sai lầm cứ nối tiếp sai lầm khiến tôi lầm đường lạc bước xa ngã vào con đường tội lỗi, muốn dút chân ra khỏi vũng bùn thì toàn thân đã lấm lem, bẩn thỉu một cách ghê tởm. Tôi là một thằng hèn, một thằng ích kỉ chỉ biết nghĩ cho bản thân, luôn luôn chốn tránh và hèn nhát không dám đối diện với hậu quả mà mình gây ra, ngay cả người con gái mình yêu cũng không giữ được vì không dám vứt bỏ cái tôi quá lớn để kéo Trang lại và rồi đứng chết lặng nhìn cô ấy bước từng bước xa dần khỏi tầm tay...khốn kiếp, những suy nghĩ đó vẫn không ngừng dày vò tâm trí tôi suốt một quãng thời gian dài. Liệu cuộc đời của tôi cứ mãi chìm trong đau khổ mãi sao?...đâu mới là điểm dừng cho tất cả?

Cả đêm hôm đó tôi thức trắng, nê những bước chân mệt mỏi bước vào nhà tắm với bộ dạng vô hồn...sắp được quay trở về với mái nhà thân yêu tại sao tôi lại buồn thế này? Phải vui tươi lên chứ? Buồn đau mãi rồi không chán hay sao? Những câu hỏi ngu ngốc hiện lên trong đầu làm tôi khó chịu, tạt thật nhanh dòng nước mát lạnh lên mặt để cho mình tỉnh táo...mẹ kiếp cuộc đời. Do đồ đạc đã sắp xếp xong xuôi từ trước nên chẳng còn việc gì để làm...kéo vali ra ngoài chào hai cha con phòng đối diện, con bé kia mặt buồn thiu chỉ vào cổ tay ra hiệu, món quà của nó là bùa may mắn mà...biết đâu lại là thật. Xuống bắt taxi đến chào bác Xuân một câu rồi ra luôn sân bay ngồi chờ làm thủ tục...chào tạm biệt!

Sau hơn một ngày ngồi trên máy bay thì 11h đêm hôm đó tôi cũng có mặt tại Nội Bài, ngồi chờ cho máy bay đi tới điểm trả khách, tôi tranh thủ hướng mắt qua ô cửa nhìn ngắm mọi thứ xung quanh. Do ngồi lâu nên người ngợm khá uể oải, đứng dậy vươn vai một cái cho dãn gân cốt rồi lại ngồi xuống để mặc những người khác chen lấn đi xuống. Bước từng bước bậc thang nhìn quang cảnh xung quanh "Hà Nội đây rồi" tôi thầm nghĩ vậy và mỉm cười...cứ ngây ngây như thế cho tới khi nghe thấy tiếng mấy người đi cùng chuyến bay kêu vào trong xe buýt để chở về ga mới giật mình gãi đầu cười chữa ngượng rồi vội vã chạy vào trong, nhanh chóng hòa vào đoàn người rồi xếp hàng chờ làm thủ tục nhập cảnh, cầm cái cuống vé lẩm bẩm mã số để xác định khu vực đặt hành kí của mình. Sau một lúc thì cũng tìm thấy...bước ra bên ngoài, dù đã khá muộn nhưng rất đông người nhà của mọi người cùng chuyến bay ra đón, tiếng khóc, tiếng cười đan xen...những cái ôm, cái bắt tay hay thậm trí là những nụ hôn..nhiều lắm. Thực sự khi chứng kiến cảnh hạnh phúc đang diễn ra xung quanh khiến tôi không khỏi chạnh lòng...cụp nhanh cái mũ xuống rồi vội vàng bước đi.

Móc trong túi ra bao thuốc đã nhàu nát...may mà còn điếu thứ 21, rít một hơi thật sâu rồi thả vào khoảng không trước mặt...xung quanh có vẻ hơi lạ lẫm, kha khá sự đổi mới thì phải. Không khí của quê hương dễ chịu thật nhưng khá oi bức...đang muốn yên tĩnh một mình cũng không được, cứ lát lại

_ Anh đi đâu...Nghệ An, Thanh Hóa...

_ Giá cả phải chăng...bla bla

_ Anh Minh phải không?

Quay theo hướng tiếng gọi đó thì nhận ra thằng em tới đón. Giới thiệu qua về thằng này một chút...tên Tuấn, sinh năm 91, trước ở Hải phòng nhưng từ khi nhà nó được bồi thường đất cát gì đó rồi phất, chuyển nhà nên Hà Nội luôn...anh em vẫn hay liên lạc rồi thỉnh thoảng ăn uống, ông bà già thằng này có một cái nhà nghỉ khá to ở bến xe Mĩ Đình giao cho nó trông coi.

_ Anh khác quá suýt nữa em không nhận ra..

_ Khác gì đâu..thấy vẫn vậy

_ Thôi giờ anh về tạm chỗ em ngủ mai tính tiếp chứ giờ cũng muộn rồi.

_ Ừ vậy phiền chú vậy

_ Lại khách sáo...

_ Rồi..rồi...

Nó kéo vali đi trước dẫn đường ra chỗ con taxi Mai Linh đã đợi sẵn từ trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.