[Tâm Sự Rì Víu] Ôi Cái Cuộc Đời Của Tôi

Chương 56: Phần 57




Tôi ngồi ngoài hành lang đến sáng thì đi vào trong phòng, chị vẫn ngủ ngon lành. Tranh thủ vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài cổng bệnh viện mua ít đồ ăn và bao thuốc..khổ quá đêm qua chơi hết một bao chắc bây giờ phổi chẳng khác gì tổ ong mất haizz. Lếch thếch xách đồ ăn về thì đã gặp chị đứng ở đầu hành lang.

_ Em đi đâu về đó sao đêm qua không đánh thức chị dậy - bà này tay chống hông nghiêm mặt nói.

_ Đi mua chút đồ ăn...chị dậy sớm vậy sao không ngủ thêm chút nữa.

_ Lúc nào cũng vậy hết

Mặt chị thoáng buồn rồi quay lưng bước đi làm tôi chả hiểu gì hết..thầm nghĩ chẳng nhẽ bà này lại giận vì cái lí do vớ vẩn đó ư? Nếu thế thì đúng là bó tay thật. Đành bước theo sau vào phòng mở túi bún chả ra đổ vào bát.

_ Chị ăn đi cho nóng - tôi bưng bát bún đưa cho chị

_ Em để đó đi bây giờ chị không muốn ăn - chị cười buồn rồi quay xang nhìn ba nuôi

_ Haizz

Tôi thở dài ngao ngán vì chẳng thể làm được gì hơn khi chứng kiến cảnh tượng này...một lúc sau thì có điện thoại của thằng em.

_ Anh M à...bang thằng què tới kiếm chuyện, nó hẹn tới bãi để giải quyết anh à

_ Dm nó chứ...gọi hết anh em ra đó, nhớ giấu hàng kĩ không chết cả đám đó biết chưa?

_ Dạ...

Vì chuyện này khá là gấp gáp nên tôi phải đi ngay, nên quay vào trong nói với chị

_ Bây giờ em có việc phải giải quyết, phải phiền chị một mình chăm ba nuôi...à mà chị nhớ ăn hết nha

_ Um chị biết rồi...em cứ đi đi không sao đâu.

Tôi nhanh chóng đi ra ngoài gọi điện cho má nói tình hình của ba nuôi, nhờ má qua đây phụ chị một tay chứ để chị ở đó tôi không yên tâm..chỉ e nhỡ có chuyện gì thì không biết thế nào. Sau đó vẫy tạm con xe ôm để đến chỗ thằng em...lại đến gây sự, vì bây giờ chú L với ông Nam đang tập trung vào việc lớn kia nên tôi phải gánh vác mọi thứ...tranh thủ rẽ qua quán lấy hàng rồi lấy xe của chị phóng đi, vẫn là bãi đất hoang trong khu giải tỏa quen thuộc. Hai bên đã dàn hàng ngang gườm ghè và sẵn sàng lao vào nhau...mẹ kiếp bọn chó này hết việc để làm rồi hay sao mà đi kiếm chuyện vào sáng sớm thế này. Tôi bước nhanh tới.

_ Anh...Anh M tới rồi

_ Bọn này tới gây sự anh à

_ Chỉ cần anh nói một câu là bọn em đập tụi nó nát bươm luôn...dkm

_...tụi em nhao nhao lên nói

_ Im hết cho tao...

Tôi nói rồi bước lên trước tiến lại phía thằng cầm đầu bên kia...mẹ kiếp mấy thằng này tôi chả lạ gì, mới nứt mắt mà đã bày đặt làm giang hồ, ngang ngược chả coi ai ra gì cả. Định ăn cả một khu phố, đúng là tham như mõ...lần trước đã nhượng bộ cho chúng quản lí một khu gần đó mà vẫn chưa đủ hay sao? Chó chết. Đại ca của tụi này là thằng H què, gọi nó là vậy vì ngày trước lập băng đi cướp xe ở Móng Cái bị mấy thằng bảo kê xe khách nó chém một mảng ở bàn chân...từ đó bỏ luôn trôi dạt về đây thu gom mấy thằng ất ơ vất vưởng đi bảo kê cướp đêm.

_ Ê Què..mày tính làm loạn à? - tôi hất mặt nói

_ Mày ăn nói cẩn thận vào...chúng mày ăn cơm cũng phải cho tụi tao bát cháo chứ - thằng H què cười đểu.

_ Gan mày cũng lớn quá...bao nhiêu tấm gương to đùng trước mặt như vậy mà vẫn lao đầu vào à.

_ Nếu tao biết sợ thì đã không làm rồi...

_ Giờ sao? Muốn gì nói nhanh...tao không có thời gian để buôn nước bọt với mày đâu.

_ Hê...bọn tao chỉ muốn tiếp quản khu xxx thôi, chỉ là một cái móng tay với chúng mày thôi mà

_ Đơn giản vậy thôi sao? Nhưng tao e bọn mày không đủ lực để tiếp quản đâu.

_ Chỉ vậy...thừa sức tiếp quản luôn bang của mày. Hahaha

_ Mạnh miệng quá nhỉ...và bây giờ tao cho chúng mày 1 phút để biến

_ Nếu tao không thì sao?

Nó nói xong thì cả bọn đàn em của thằng này tay lăm le hàng tính nhao lên ăn thua đủ...bọn này đã chuẩn bị từ trước, kéo đến khá đông nhưng toàn là mấy thằng ất ơ chộm chó chộm mèo, đúng là chán hẳn. Chắc chúng nghĩ với tầm hơn 20 mạng tụi nó có thể dễ dàng nuốt vài chục thằng chúng tôi...quá ư ngây thơ và non nớt. Không biết rằng chỉ cần thấy động là chúng nó sẽ bị vài chục thằng vây kín lại ngay và băm nát...chuyện mấy băng nhỏ tới kiếm chuyện diễn ra như cơm bữa và bọn nó đều bị xử đẹp nhưng tụi khác vẫn như con thiêu thân đâm đầu vào...sức hút của đồng tiền và quyền lực ghê gớm thật...nó khiến cho con người mất hoàn toàn lí trí và sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống để giành giật lấy, thực sự tôi đã ngán đến tận cổ khi phải chứng kiến cảmh tượng chém giết rồi. Tôi châm điếu thuốc rồi hất tay cho anh em chuẩn bị.

_ Què này...cứ cho là mày đánh thắng tụi tao đi nhưng liệu mày có làm ăn được ở cái đất này không?

_ Dkm khỏi cần dạy khôn tao...hôm nay tao tới đây thì không bao giờ về tay không cả

Thằng H què đảo mắt nhìn xung quanh, cười khẩy rồi dút khẩu hoa cải đã cưa nòng ra khỏi áo khoác chĩa thẳng vào tôi.

_ Hôm nay tao tới đây là đã chả còn cái chó gì để mất...cùng lắm 1 mạng đổi 1 mạng - thằng què hét lớn, tụi em của nó thấy vậy nên cũng không còn sợ nữa.

Tôi nhìn nó rồi quay xang nhìn tụi em mình đang lo lắng lùi lại vì đang ở trong thế yếu, chỉ cần sơ ý thôi là sẵn sàng có vài chục viên bi găm vào người ngay lập tức. Mẹ kiếp đúng là trò con nít, cứ nghĩ vác súng ra là dọa được người khác à...đâu phải trong tay cầm súng là dễ dàng bóp cò mà bắn. Đơn giản như vậy thì đã chả còn gì để nói.

_ Có vẻ mày chuẩn bị khá kĩ cho việc này rồi đấy nhỉ? - tôi vẫn đứng đó hút thuốc, cố tỏ ra thật bình tĩnh

_ Mày nghĩ tao ngu đến mức đang nhiên đâm đầu vào chỗ chết à...hahah

_ Ngây thơ hết mức...mày tính dùng ba cái trò con nít này ra mà dọa nạt à?

_ Mày nghĩ tao không dám bóp cò ư?

_ Mày nghĩ xem...

_ Vì sao?

_ Nếu mày bóp cò thì chưa đầy 5p sau mày và tụi em mày sẽ thành món thịt bằm...

_ Mày nghĩ tao sợ à?

_ Nói vậy đủ rồi...giờ tao cho mày 2 sự lựa chọn và một phút để bóp cò hoặc bỏ súng xuống

_ Dkm thằng chó, ông mày đã tới đây thì còn sợ đếch gì nữa.

Nó nổi điên lên tiến nhanh lại phía trước rồi dí hẳn khẩu súng vào đầu tôi, bọn em thì lùi hết ra sau tính bỏ hàng chịu thua, thằng này cỏ vẻ ăn gan trời khi vác súng ra trưng bày giữa ban ngày. Đếch thể biết nó sẽ làm gì tiếp theo nhưng dù sao cũng phải cố trấn an bản thân, phải giữ mình thật bình tĩnh.

_ Chúng mày làm tao thất vọng quá... - tôi lắc đầu nói

_ Anh..anh M...tụi em - thằng A lắp bắp nói

_ Im mồm và cầm lên băm nhuyễn mấy thằng này cho tao

_ Nhưng..anh

_ Mày dám cãi lời à - tôi quát lớn

_ Dkm mày nghĩ tao không dám bắn à?

Thằng H què tức giận lấy báng súng đập mạnh vào đầu khiến tôi lảo đảo ngã nhào xuống đất...máu rỉ xuống chán rồi xuống mắt, cay xè, chết tiệt thật...choáng váng, lấy tay gạt nhanh máu để lấy tầm nhìn. Ngay từ đầu do tôi quá chủ quan khinh thường bọn này nên giờ mới phải rơi vào tình cảnh như vậy. Thực ra đây không phải là lần đầu tiên tôi bị đe dọa đến tính mạng, nói không sợ thì là nói dối...ai chả sợ chết, nếu có người không sợ thì tôi chưa từng gặp. Nếu bây giờ mà để lộ mình sợ sệt thì tôi sẽ thua hoàn toàn trong cuộc chơi cân não này.

_ Sao? Mày chỉ có thế thôi à? - tôi gượng dậy cười khẩy

_ Mày muốn chết hả thằng chó

Nó tức điên lên lao vào đạp rồi đá rất mạnh vào người tôi, chỉ chờ có vậy thôi...muốn thoát khỏi tình cảnh chiếu dưới này thì phải làm cho nó mất cảnh giác để tìm thời cơ và chính lúc này là thời điểm thích hợp. Trong khi nó nghĩ là tôi đã bị gục thì tôi nhanh chóng đá mạnh vào chân làm nó ngã xuống đất và công việc tiếp theo rất đơn giản là sút văng khẩu súng trên tay của nó ra, thực ra lúc đó tình thế khá nguy cấp tôi chỉ hành động theo bản năng sinh tồn mà thôi, có lẽ chỉ cần sơ suất 1 chút thì tôi đã lãnh đủ và chả ngồi đây kể lại cho các thím.

_ Hãy tiêu diệt kẻ thù trong lúc nó đang yếu thế...đó là một trong những bài học đầu tiên tao được dạy khi mới bước vào nghề - tôi cầm khẩu súng chĩa vào đầu nó rồi nói

_ Dm mày được lắm...có ngon thì bóp cò cho tao xem - thằng què gân cổ lên nói

_ Đâu dễ vậy...tao sẽ hành hạ tụi chúng mày từ từ, lúc đó mày sẽ phải hối hận vì đã làm điều ngu ngốc này.

_ Thằng chó bẩn thỉu...

Nó chưa nói hết câu thì đã bị tôi trả lại cú báng súng vào đầu vừa nãy...nó nằm bẹp dưới đất và tụi đàn em của nó sợ hãi vứt hết hàng xuống đất rồi quỳ xụp xuống chịu tội. Tụi em túm gọn bọn kia nhốt vào địa điểm tra tấn quen thuộc...đã không biết bao nhiêu lần tôi đứng đây để đưa ra những trò tra tấn dã man. 8 thằng bị chói vào ghế dương mắt nhìn tôi, lũ còn lại bị đánh bầm dập rồi thả đi ...cả căn phòng im lặng chỉ còn tiếng kẽo kẹt của cánh cửa xổ mục nát mỗi khi gió thổi qua, ánh đèn mờ ảo do mạng nhện giăng kín le lói chút ánh nắng lọt qua khe thủng cú mái nhà. Chợt điện thoại của tôi reo lên...là má hai, má nói tình trạng của ba nuôi đã xấu đi phải chuyển vào phòng cấp cứu, mạng sống bị đe dọa nghiêm trọng, chắc không cầm cự được lâu nữa. Đúng là cái cuộc đời chó chết mà...kết thúc cuộc điện thoại, tôi đứng đần người ra không biết làm gì tiếp theo nữa.

_ Thằng chó...giờ mày muốn gì hả? - thằng què lên tiếng

_.....

_ Mày điếc hả con chó

_ Im ngay lại cho tao - tôi tiến lại đạp mạnh vào mặt nó khiến cho cả người lẫn ghế đổ rạp xuống đất

_ Mày chỉ có vậy thôi sao hahaha

Nó cười lớn làm tôi càng điên tiết hơn bao giờ hết, bước nhanh lại dí điếu thuốc đang cháy dở vào mồm nó làm thằng này giẫy nẩy lên và kêu như sắp chết...tưởng anh hùng lắm chứ, nhưng thực chất cũng chỉ là một thằng giang hồ nửa mùa không hơn không kém. Coi như hôm nay tụi này gặp vận hạn...chắc chúng chưa biết tới trò chơi quen thuộc của tôi, cái cảm giác từng cái móng bị dút từ từ ra khỏi ngón tay nó đau đớn đến nhường nào, thấu tim.. nó sẽ phải khóc thét lên và hối hận vì mình đã sinh ra trên cái cõi đời chết tiệt này. Những lần trước tôi đã quá xem nhẹ tụi ất ơ này...cứ thỉnh thoảng chúng lại tới kiếm chuyện rất mất thời gian và công sức. Nhẫn tâm và tàn ác thì mới mong sống sót được trong cái xã hội này..

Tôi cười khẩy rồi tiến lại phía chiếc bàn cũ kĩ bám đầy vết máu đã đông từ rất lâu...lấy chiếc kìm loang lổ vết máu rồi giơ lên ngắm nghía với vẻ thích thú rồi quay xang bên nhìn tụi kia. Trừng phạt là một công việc của tôi...cả bọn kia vẫn chưa biết ý định của tôi nên làm mặt khó hiểu...sẽ biết nhanh thôi. Cũng như mấy lần trước đó, tôi từ từ tiến lại rồi đưa cái kìm kề vào ngón tay của thằng què.

_ Dm mày định giở trò gì thế? - thằng què hốt hoảng hét lên

_ Tao cho mày biết cảm giác sống không bằng chết thôi

_ Dm thằng biến thái...mày điên à? - nó hét lên rồi giẫy lẩy lên

_ Đã làm gì đâu mà mày sợ...chắc mày chưa nghe những đứa bị tao xử kể lại à

_ Tao...tao không...đừng đừng làm thế?

_ Vừa nãy mày hùng hổ lắm cơ mà...

Tôi nói xong rồi làm luôn khiến cho nó không kịp phản ứng gì cả, nhanh gọn nhẹ và cái móng tay của nó đã nằm gọn trong gọng kìm của tôi...tiếng thét ré lên một cách thảm thiết rồi nó ngất lịm đi..tụi còn lại mặt cắt không có giọt máu, miệng lắp bắp xin tha.

_ Đây coi như là một bài học cho những đứa như tụi mày

_ Dạ..dạ..chúng em biết rồi ạ...mong..mong anh tha cho...

_ Tất nhiên là sẽ thả vì giữ chúng mày lại làm gì nhưng không đơn giản vậy đâu.

Tôi nói xong quay đi dặn dò tụi em xử lý bọn còn lại...phải cho chúng biết ở đời bất cứ lỗi lầm nào cũng đều phải trả giá. Mỗi thằng chỉ mất có 1 cái móng tay thôi...quá nhẹ chắc chưa đủ để sợ nên tôi tặng thêm cho chúng một vài món quà nho nhỏ để bọn nó nhớ suốt đời này. Độc ác, máu lạnh...đôi lúc tôi cũng ghê tởm chính bản thân mình...không hiểu lúc đó nghĩ cái quái quỷ gì mà làm vậy nữa, đã từng dặn lòng là không dính dáng đến những chuyện như thế này nhưng chẳng được. Đôi khi cuộc sống không cho con người ta lựa chọn, tình cảnh bắt họ phải làm như vậy, thứ mà họ không muốn nhưng vì cái gọi là bản năng sinh tồn nó thôi thúc con người ta phải sống...vượt qua tất cả chỉ để sống mà thôi. Chó chết thật

Tôi phóng xe nhanh hết mức có thể đến bệnh viện, trước phòng cấp cứu má hai cùng chị đang đứng lo lắng chờ bên ngoài, vội vã chạy tới.

_ Ba nuôi sao rồi má...

_ Tình hình xấu lắm con à

Tôi quay xang nhìn chị...gương mặt xanh xao bao trùm bằng nỗi lo lắng, tôi tiến lại cầm lấy tay chị rồi an ủi.

_ Ba nuôi mạnh mẽ lắm nên sẽ không sao đâu chị à

_ Chị sợ lắm..sợ lắm - chị lắc đầu và nước mắt đã rơi

Đau xót lắm...lấy tay gạt nước mắt cho chị, bất chợt cánh cửa phòng cấp cứu mở ra...mọi người vội chạy tới gần vị bác sĩ.

_ Sao rồi bác sĩ...

_ Ba cháu sao rồi bác...

_ Haizz..chúng tôi vô cùng xin lỗi gia đình, chúng tôi đã cố hết sức...mọi người hãy vào gặp anh ấy lần cuối

Vị bác sĩ mang vẻ mặt thất vọng nói xong rồi bước đi..một tiếng sét đánh ngang tai, chẳng thể tin nổi vào điều mình vừa mới nghe. Mọi người vội vàng chạy vào giường bệnh nơi ba nuôi đang nằm đó.

_ Ba...ba không sao hết đúng không? - chị gào thét ôm chầm lấy ba nuôi.

_ Chị..chị đừng vậy mà...

_ Ba..ba nói gì đi chứ? Trả lời con đi

Tôi chỉ biết đứng nhìn cảnh tượng đau lòng này...chó chết sao cái cuộc đời này nó lại khốn nạn thế, chị khóc lóc gào thét được một lúc thì ngất đi, tôi bế chị chạy đến phòng hồi sức...bác sĩ nói do mấy ngày ăn uống không tốt với lại mất ngủ và gặp phải cú sốc lớn này nên chị mới vậy, chỉ cần tiếp nước và nghỉ ngơi là sẽ không sao hết. Tôi lê những bước chân nặng nề trên hành lang bệnh việm...lại một người thân yêu nữa ra đi, không một lời từ biệt, có lẽ cuộc đời tôi nó gắn liền với cô độc và đau khổ...mẹ kiếp chứ. Lúc đó chỉ có má hai là người có đủ bình tĩnh nhất để đứng ra lo liệu tang lễ cho ba nuôi...đám tang được làm gọn nhẹ, chị ngồi như người mất hồn trước linh cữu không chịu ăn uống gì hết...ai hỏi cũng không nói. Cảnh tượng đau lòng đó tôi chẳng thể nào quên được vì ngày trước tôi cũng như chị khi mẹ mất, nên tôi hiểu rõ cảm xúc của chị lúc này, mất đi người thân yêu nhất của mình là một điều vô cùng đau đớn và khó có thể chấp nhận hiện thực nghiệt ngã đó. Nỗi đau lớn nhất của con người là mất mát...nó quá lớn, nhấn chìm mọi thứ kể cả sự sợ hãi, không phải ai cũng có đủ nghị lực để vượt qua điều đó, và không phải ai cũng hiểu...tôi không muốn cũng như không tin trên đời này có số phận, chẳng trách ai, chẳng đổ lỗi cho bất cứ thứ gì....mọi thứ cứ để tự nhiên đến tự nhiên đi theo quy luật của tạo hóa.

Từ ngày đó chị trở thành con người hoàn toàn khác, một cách chóng mặt...sống buông thả, bất cần mọi thứ, chỉ lao đầu vào những cuộc nhậu nhẹt thâu đêm suốt sáng, mặc cho tôi khuyên bảo cấm đoán và dùng mọi cách ngăn cản, rất nhiều lần đến nỗi khi gặp tôi chẳng nhận ra đó là người chị của tôi ngày xưa nữa...chị khác quá. Ông anh kia sau khi chạy vạy lo liệu đám tang thì ngày nào cũng đến nhà an ủi chị và hình như tình cảm của họ cũng vì vậy mà tiến triển khá nhanh. Vậy cũng tốt vì sẽ có người thay tôi chăm sóc cho chị những lúc cần thiết...dù vậy nhưng tôi đã tự hứa với lòng mình là sẽ chăm sóc cho chị khi nào tôi còn thở...trở về cuộc sống bình thường, chẳng biết vì sao chị cứ cố tình tránh mặt tôi.

Hàng ngày chị đẩy mình vào những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng với đám bạn đầu bò...trong một buổi tình cờ gặp chị cùng đám bạn đang bay ở quán bar trong khu tôi quản lí. Thấy bà này đang lúi húi cầm viên kẹo trên tay định cắn thì tôi vội chạy lại giật lấy.

_ Em làm cái quái gì vậy? - chị đứng dậy quát lớn

_ Câu đó phải là em hỏi mới đúng đó

_ Chị làm gì mặc kệ chị không cần em bận tâm

_ Chị thay đổi nhiều quá

_ Vậy ư?

Chị cười nhạt rồi ngồi xuống uống rượu tiếp với tụi bạn...nhìn cảnh tượng này làm tôi không khỏi xót xa, bực mình giật lấy ly rượu, ngay lúc đó một thằng đứng dậy chỉ thẳng vào mặt tôi quát lớn.

_ Tôi không ngờ chị lại xa đọa như vậy.

_ Dkm thằng chó này mày thích chết hả?

_ Tao cho tụi chúng mày 1 phút để cút khỏi chỗ này và đừng bao giờ để tao trông thấy

_ Thằng chó này

Nó nói rồi định cầm lấy chai bia chơi tôi nhưng chưa kịp thì đã ăn nguyên cái ly rượu vào đầu...vỡ toang. Mọi người trong đó đổ dồn ánh mắt về phía chúng tôi...thằng bé ngồi xụp xuống ôm đầu, lũ còn lại im re rồi dút lẹ. Chị đứng dậy và tôi ăn nguyên một cái tát như trời giáng vào mặt.

_ Cậu là cái thá gì mà làm vậy hả?

_ Là cái thá gì ư...hahaha..chị làm tôi thất vọng quá.

Tôi cười lớn rồi quay lưng đi...đau lắm, không phải vì cái tát đó, những câu chị nói như con dao cứa vào trái tim đầy những vết sẹo của tôi. Thật không ngờ người tôi cho là thân yêu quan trọng với mình lại thốt ra câu đó...Cú sốc đó khiến chị đau khổ và tự dằn vặt bản thân tôi hiểu điều đó. Chị là một người mạnh mẽ nhưng cũng chỉ là con gái, rất dễ bị yếu lòng...khi người thân duy nhất đã ra đi mãi mãi, chỉ sau một đêm mà mất đi chỗ dựa tin tưởng, suy sụp hoàn toàn..chị cũng như tôi không thể chấp nhận sự thật nghiệt ngã đó, rồi đi tìm những thứ phù du để cố gắng quên nỗi đau này.

Chị nói vậy khiến tôi tổn thương khá lớn nhưng không sao...đó là chuyện nhỏ vì tôi biết trong thâm tâm chị không hề có ý đó...tôi vẫn hàng ngày dõi theo từng bước đi của chị để bảo vệ bà này tránh khỏi những nguy hiểm đang rình rập xung quanh. Khi ba nuôi mất đi là lúc tôi quyết định chính thức tham gia vào phi vụ chơi lại bọn Thái mà chúng tôi gọi đó là kế hoạch T2 viết tắt của trả thù. Tôi quyết tâm phải chơi đến cùng dù có phải trả giá đắt cỡ nào cũng chịu. Tiến độ kế hoạch được đẩy nhanh hơn dự kiến nên thời gian tập trung cho công việc ngốn hầu hết thời gian của tôi...nhưng vẫn phải đưa đón T và đi chơi với con bé vào tối cuối tuần như kiểu là một đôi.

Tôi nhớ hôm đó là tối thứ 7, T nói là sinh nhật cô ấy nhưng lại không muốn tổ chức vì bác gái bận công tác ở trong nam nên không về được...vì công việc bận rộn quá nên tôi không để tâm đến cho lắm. Đến tối mới chợt nhớ ra, chợt có ý định tổ chức sinh nhật cho T, nghĩ là làm luôn...nói chị họ với mấy đứa nhân viên giúp trang trí lại quán rồi đặt bánh, mãi đến hơn 8h tối mới hoàn tất. Nhấc máy gọi T

_ Alo ạ

_ Em đang ở đâu đó?

_ Dạ ở nhà...có việc gì vậy anh?

_ À cũng không có việc gì, tính rủ em đi chơi thôi

_ Gì cơ? Anh rủ em đi chơi á...sao lạ vậy, hay là có ý gì đây hihi

_ Thế có đi không đây?

_ Có chứ...mấy khi anh chủ động mời hihi

_ Rồi..em chuẩn bị đi lát anh qua đón

_ Dạ! Bye anh

_ Um lát gặp

Tôi cúp máy rồi quay về nhà tắm rửa, mặc quần áo đẹp đẽ nhanh chóng phi xuống nhà, má hai thấy vậy liền hỏi.

_ Đi đâu mà mặc đẹp vậy M

_ Dạ con đi sinh nhật bạn ạ

_ Um về sớm nha

_ Dạ

Chào má xong là tôi phóng xe qua nhà T liền...chả biết sao tôi lại làm như vậy nữa, có lẽ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.