Một buổi chiều tháng 7 năm lớp 9 tôi ngồi trên ban công, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, dòng người qua lại, bác bán hàng dong dạo quanh cất tiếng mời gọi trong cái tiết trời âm u...từng cơn gió mạnh thổi tung đám lá rụng, cây phượng đung đưa trước gió, những chiếc lá nhỏ xíu bay phất phơ vào tận trong phòng tôi,
Lòng chợt lo lắng nhưng cũng vụt tắt nhanh chóng khi nghĩ đến chiếc bánh sinh nhật của mình sắp được mẹ mang về, cái sinh nhật tôi mong chờ suốt cả tuần nay..được cắm những chiếc nến đủ màu sắc lung linh trong bóng tối, được ước nguyện một điều ước giản dị là mẹ mãi mãi ở bên cạnh..rồi thổi tắt nến, cắt bánh và thưởng thức nó cùng với mẹ. Thật là hạnh phúc biết bao...bất giác mỉm cười thích thú vì suy nghĩ đó.
Tiếng cái điện thoại mẹ mới mua tháng trước khi đi lấy hàng mang về tặng tôi vang lên, lấy ra thì thấy số lạ. Giọng một người phụ nữ nức nở nói, tuy có nói tên nhưng tôi chẳng thể nghe thấy gì nữa..cái điện thoại từ từ rơi khỏi tay tôi xuống đất vẫn vang tiếng gọi gì đó, như chết đứng không tin vào những gì mình nghe được, lao xuống nhà mở tung cái cổng sắt nặng trịch chết tiệt kia ra rồi phi ra đường như một thằng điên dưới cơn mưa tầm tã..cứ chạy cứ chạy, ngã không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn nồm cồm bò dậy chạy tiếp...luôn miệng nói.
Mẹ đợi con nha
Con đến đây
Đừng bỏ con nha mẹ
AA...A..A...AA....A
_
Băng qua những ngã 3 ngã 4 chẳng thèm chú ý gì tới dòng xe đang lao nhanh trên đường để tránh mưa, cứ chạy bỏ lại đằng sau tiếng xe phanh gấp đến rợn người, tiếng còi xe inh ỏi lẫn với tiếng chửi rủa. Tôi mặc kệ tất cả, quần áo lấm lem loang lổ máu của những lần ngã xuống đường, người ướt xũng nước...đôi mắt cay xè vì nước mưa..
Trước mặt đã là bệnh viện, tôi băng nhanh qua đường mà không hề để ý chiếc xe máy đang tiến lại trong màn mưa dày đặc và "rầm" tôi ngã ra, đầu óc choáng váng, mắt hoa lên không nhìn rõ mọi thứ xung quanh, tiếng láo nháo của người dân..tát thật mạnh vào mặt cho tỉnh táo rồi gắng gượng bò dậy xin lỗi rồi thất thểu bước đi nặng nhọc bỏ lại những lời trách móc của mọi người, chợt thấy áy náy nhưng nghe tiếng chửi rủa to át đi cả tiếng mưa nên suy nghĩ đó cũng chóng qua..
Ngước mắt lên nhìn tấm bảng in chữ đỏ to đùng trước cổng, tôi bước lên hành lang trước ánh mắt ái ngại của những người xung quanh. Mặc kệ họ tôi cố căng mắt tìm kiếm một thứ gì đó, muốn đi thật nhanh nhưng tôi gần như đã kiệt sức, cơ thể run lên từng cơn vì lạnh, chiếc áo trắng và chiếc quần vải xanh nay đã rách tả tơi, thân thể dày đặc vết xước, máu rỉ ra hoà tan với nước mưa nhỏ xuống nền
Đầu đau như có hàng trăm ngàn mũi kim thi nhau đâm xuyên vào trong, bất giác lấy tay quệt mắt để nhìn rõ hơn thì mới biết được rằng cái đầu của mình đanh chảy máu dòng dòng xuống mặt..nhìn qua tấm kính ở phòng bệnh thì mới thấy được bộ dạng thảm hại của mình..không khác zombie là mấy...mắt như sáng lên khi bắt gặp một hình bóng quen thuộc là cô Q đang ngồi lấy hai tay ôm mặt khóc nức nở trước phòng cấp cứu, cô Q là bạn thân của mẹ, hai người cùng nhau đi buôn bán và xang nhà tôi chơi vài lần, chắc là cô gọi cho tôi đến
_ Cô...phù..phù...mẹ con..sao rồi ạ!
Cô Q ngước lên lau vội nước mắt rồi hoảng hốt kéo tôi ngồi xuống, lấy khăn lau máu cho tôi
_ Sao mà đến nông nỗi này..người ngợm..trời máu nhiều quá..
_ Cháu ổn...mà...mẹ cháu đâu cô?
_ Haizz, giờ cũng là lúc nói cho con biết mọi chuyện rồi..
Sau khi nghe xong tôi chết lặng đi, miệng lắp bắp không thể nói được điều gì. Người mẹ thân yêu của tôi đã chọn cách sống vài năm ngắn ngủi để chăm lo cho tôi, bỏ ngoài tai những lời khuyên can của cô Q và bác sĩ muốn mẹ phẫu thuật cắt bỏ khối u..chết tiệt cáo tỉ lệ thành công chỉ có 30% nhỏ nhoi, mẹ đã chịu đựng những cơn đau hằng ngày bên lọ thuốc giảm đau mà tôi thắc mắc hỏi nhiều lần mà mẹ vẫn che giấu...chấp nhận chịu hết đau đớn để có thể mang lại tiếng cười cho đứa con ngờ nghệch.
Cánh cửa phòng cấp cứu khẽ mở ra, vị bác sĩ già đánh kính bước ra trong bộ đồ blue trắng, kéo chiếc khẩu trang xuống rồi điềm đạm nói
Chúng tôi đã cố hết sức, thành thật xin lỗi gia đình
Câu nói nhẹ nhàng được cất lên nhưng đối với tôi lại là một tiếng sét đánh thẳng trúng trái tim non nớt của thằng nhóc sắp bước vào lớp 9, như không tin vào tai mình tôi lao nhanh vào phòng, cái khăn trắng phủ kín đầu, tôi lặng lẽ tiến lại khuỵ gối xuống cái nền nhà lạnh lẽo, tiếng gió rít bên ngoài, tiếng cành cây đập vào mặt kính của cửa xổ khiến tôi rùng mình, hoang mang đưa cái tay run run lên kéo cái khăn xuống với một hi vọng nhỏ nhoi là có một phép màu nhiệm của ông tiên bà tiên trong truyện cổ tích biến người nằm đó không phải là người mẹ yêu dấu của tôi
Ước mơ quá xa vời với thực tế là mẹ đã ra đi mãi mãi, dường như mẹ đang mỉm cười hạnh phúc, tim đau quặn thắt như bị một bàn tay to lớn bóp nghẹn lại, nồng ngực như muốn nổ tung, cố gắng thở hắt ra từng hơi yếu ớt...
Tại sao lại như vậy? Ông trời sao lỡ cướp mất đi người phụ nữ mà con yêu quý nhất, ông quá bất công, con chỉ mới được hạnh phúc ngắn ngủi thôi mà....con đã làm gì dai cơ chứ?....A..AAAAAA
Tôi gào thét trong điên loạn, đập bỏ mọi thứ trong tầm với, căm hận sự bất công của cuộc đời....bầu trời như đổ xụp xuống, bóng tối bao trùm lấy tôi.
Tỉnh dậy bên giường bệnh bên cạnh là cô Q đang ngồi ngủ gục bên cạnh, mùi clo nồng nặc khiến tôi buồn nôn..cố gắng ngồi dậy bằng cái thân xác được băng dày đặc
_ Dậy rồi à, con làm cô lo quá..haizz
_ Dạ! Mẹ cháu đâu cô?
_ Sụt...sịt..mẹ con được hai bác đưa về quê theo di nguyện..hức..hức..khổ thân con quá..hu..hu
Cô Q ôm chầm lấy tôi, khóc nức nở, từng giọt lệ thấm ướt lưng áo tôi, cứ ngồi vậy, hai tay buông thõng, hướng đôi mắt vô hồn nhìn về xa xăm..nơi mẹ đang cười tươi vẫy tay gọi tôi. Lúc sau cô đưa tôi về nhà lấy vài bộ quần áo rồi chở tôi về quê..từng cánh đồng bạt ngàn, đàn cò trắng sải cánh bay lượn, căn nhà quen thuộc đã hiện ngay trước mắt, tôi đi vào trong mặc bộ tang phục rồi ra đứng cạnh bàn thờ để cúi chào dòng người đến viếng...
Bác trai đôi mắt đượm buồn ngồi tiếp khách, bác gái và cô Q ngồi bên linh cữu khóc lóc thảm thiết cộng thêm tiếng kèn trống làm không khí tang thương tột độ....từng dòng người vào viếng đa phần là bạn của mẹ rất đông, bên nội có vài người họ hàng xa thêm hàng xóm láng giềng chuẩn bị cỗ bàn
Tôi cứ đứng như vậy, không thể nghĩ được điều gì khác ngoài những kỉ niệm bên mẹ cứ ùa về trong tâm trí, đến tối muộn mọi người đã ra về hết tôi tiến về phía linh cữu khuỵ gối xuống, miệng lẫm bẩm vài câu vô nghĩa..từ tối qua đến giờ tôi không thể nuốt được một hạt cơm nào cho dù mọi người có khuyên bảo thế nào cũng không ăn thua..
_ "Chát"
Cái bạt tai của bác trai dành cho tôi khiến tôi ngã lăn ra ra đất, hoa mắt choáng váng..dù tát tôi nhưng tôi biết bác cũng đau khổ lắm, hai mắt bác rưng rưng nhưng đang cố tỏ ra mạnh mẽ, dù sao thì bác trai cũng là trụ cột trong gia đình..
_ Mày cứ như thế mà được à? Ai cũng đau lòng mày nghĩ mẹ mày ở trên trời có yên lòng nhìn mày trong cái bộ dạng này không?
_ Cái ông này sao lại đánh cháu nó...tội nghiệp thằng nhỏ, thôi ra ngoài giếng rửa mặt rồi vào ăn chút gì đó lấy sức để mai còn đưa mẹ ra đồng nữa..haizz
_ Ngoan đi con..
Sau khi nói xong cô đứng dậy đỡ tôi lên, xin lỗi mọi người rồi lê những bước chân nặng nhọc đi ra cái giếng quen thuộc..gầu nước trong veo mát lạnh làm tôi tỉnh táo hơn đôi chút, vào bếp gượng tọng vài hạt cơm vào trong cái miệng đắng ngắt....leo lên giường của hai bác, trằn trọc mãi cuối cùng tôi cũng chìm vào giấc ngủ, quá mệt mỏi và đau đớn. Cơn ác mộng khủng khiếp khiến tôi mồ hôi đầm đìa và bừng tỉnh..
Cách đây mười ba năm trước, một thằng nhóc 2 tuổi mặc áo tang tay cầm di ảnh đội mưa đi trên con đường lầy lội đưa tiễn người cha và 13 năm sau vẫn là thằng nhóc đó đi trên con đường quen thuộc nhưng lần này nó lại đưa tiễn người mẹ...ông trời quá bất công ngườu tốt luôn phải chịu đau khổ còn những kẻ xấu xa thì thoải mái sống sung sướng..
Gần chục con xe con màu đen bóng loáng sang trọng đỗ dọc con đường làng, sau này nghe cô Q kể tôi mới biết được rằng họ là bạn làm ăn của mẹ, có cả vài vị làm to nữa..một mối nghi hoặc là tại sao mẹ chỉ làm ăn nho nhỏ nhưng lại có quan hệ với họ...
Hôm đó trời không mưa nhưng âm u vô cùng..những đám mây xám xịt được cơn gió rất mạnh thổi đến che khuất mặt trời, dặng cây bạch đàn đung đưa chống chịu từng đợt, vàng tiền, lá cây bay vào trong không trung, tiếng lá xào xạc và tiếng khóc than ai oán của cô Q, bác gái kết hợp với không khí âm u trong nghĩa địa làm cảnh tang tóc càng thêm đau đớn..bác trai đứng sau tôi ngước mặt lên trời để ngăn dòng lệ đang trực trào ra, cô và bác gái thì ngồi xụp xuống ôm chầm lên nấm mồ mà khóc thảm thiết.
Tôi quỳ gối hướng chọn đôi mắt vô hồn vào di ảnh, mẹ vẫn đẹp như vậy, hiền từ mỉm cười với tôi, gào thét trong điên cuồng, vật vã..đau đớn tuyệt vọng..
Tại sao? Tại sao mẹ lại cười? Tại sao mẹ không thức dậy đánh đập chửi bới thằng con bất hiếu này?
Tại sao mẹ lại bỏ con lại? Đừng đi mà...xin mẹ đó
Ông trời tôi hận ông
Tôi đã thành trẻ mồ côi như vậy, và cuộc sống của tôi đã thay đổi hoàn toàn từ đó...