Tấm Giấy

Chương 4




Con mèo trên giấy đang chuyển động.

Tựa như còn sống.

Dương Trí vươn bàn tay run rẩy chạm vào giấy, bé mèo tò mò nghiêng đầu một cái, sau đó nó tiến lên, cúi đầu cọ cọ rất thân thiết, cái miệng trên tấm giấy chuyển động theo tiếng kêu meo, chỉ là anh không nghe được.

Anh dụi mắt, bé mèo trên giấy vẫn tò mò nhìn qua, lỗ tai giật giật mấy cái.

…Không phải ảo giác.

Dương Trí hít sâu mấy lần, đặt tấm giấy lên cái giá lần nữa, ngón tay cầm bút run rẩy, ngòi bút đặt xuống dường như khơi gợi sự hứng thú của bé mèo, nó đuổi theo nhào qua, tiếc là hai bên vẫn như là cách một lớp kính, rõ ràng rất gần, nhưng chẳng thể nào chạm vào nhau.

Anh thử vẽ cuộn len trên giấy, vẽ gậy dụ mèo, vẽ thức ăn mèo, mỗi thứ anh vẽ xuống đều biến mất không còn tung tích.

Ngoài cửa sổ tình cờ có đàn chim sẻ bay qua, hót líu ríu rất náo nhiệt, có một con đậu bên cửa sổ, cái đầu nhỏ bé xoay qua xoay lại, rồi nhảy một cái.

Bàn tay cầm bút vẽ của Dương Trí đã toát ra chút mồ hôi, anh cắn chặt răng, vẽ bộ dáng của con chim nhỏ lên giấy. Ngay sau đó, con chim nhỏ vỗ cánh bay khắp nơi trên tấm giấy, bé mèo nhào qua nhào lại đầy hứng thú, mà con chim nhỏ vốn đậu ở chỗ kia đã không còn tăm tích.

Bút vẽ trong tay bất giác rơi xuống, phát ra tiếng rơi xuống trong trẻo, một mèo một chim trên giấy một truy một đuổi, đùa giỡn vui vẻ, thế mà Dương Trí lại ứa ra mồ hôi, sống lưng lạnh lẽo.

Sự biến mất của bé mèo khiến tâm trạng con gái sa sút cả ngày, cho đến khi vợ hứa rằng đợi lần sau con gái trở về sẽ đi nhận nuôi một bé mèo khác, bấy giờ con gái mới thoải mái một chút, kéo hành lý trở về trường.

Mấy hôm nay tâm trạng của Dương Trí vẫn không yên, anh vẽ tranh nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nhìn thấy tấm giấy kỳ lạ như thế. Anh từng thử liên lạc với ông chủ, nhưng luôn không gặp được. Anh muốn vứt bỏ chúng, nhưng khi nhìn thấy bé mèo và con chim nhỏ tồn tại trên giấy anh lại không đành, dù sao cũng bởi vì anh mới làm hại sinh mệnh của một mèo một chim liên kết với tấm giấy.

Vợ nhìn ra tâm trạng của anh, nhưng chẳng biết nguyên do, chỉ khi anh làm việc không hài lòng, cô nhẹ giọng an ủi.

Nhờ cái ôm của vợ mà lúc này Dương Trí mới ổn định tinh thần.

Quên đi, tạm thời cứ để ở trong nhà.

Dương Trí lại mua thêm giấy vẽ, đồng thời cất lại xấp giấy kỳ lạ kia, chỉ có bức tranh vẽ bé mèo và chim sẻ được anh đặt ở tầng dưới cùng, thường xuyên lấy ra để hít thở không khí, thỉnh thoảng chơi đùa một hồi, coi như là một loại thú nuôi khác.

Cuộc sống dần dần đi lên, bởi vì kỹ năng hội họa vững chắc, học trò của anh càng ngày càng nhiều, tiền lương cũng theo đó mà tăng lên, anh cứng rắn yêu cầu vợ giảm bớt thời gian làm việc, nhưng luôn bị cô cười cho qua chuyện, điều này khiến anh vô cùng thất vọng.

Tiếc là ngày tháng hạnh phúc không dài lâu, một ngày nọ vợ ngất xỉu trên đường tăng ca, sau khi đưa tới bệnh viện thì kiểm tra ra cô mắc bệnh ung thư gan thời kỳ cuối.

Khi nhận được tin tức Dương Trí ngỡ ngàng, tựa như thứ gì đó vỡ vụn trước mắt anh, đâm vào mỗi một tấc da của cơ thể anh, cũng xâm nhập vào máu thịt.

Sau khi tỉnh lại vợ khăng khăng không tiếp nhận trị liệu, Dương Trí thấy vợ quật cường như vậy, lần đầu tiên anh cương quyết, anh muốn cô sống sót, anh không thể không có cô.

Anh thỏa thuận với ông chủ studio, chỉ lên lớp buổi sáng, thời gian còn lại thì ở bệnh viện, anh cũng đem dụng cụ vẽ tranh tới, trong lúc chăm sóc vợ cũng không quên vẽ tranh, đợi con gái trở về thay ca, anh sẽ đem toàn bộ tranh ra ngoài bán, giá cả giảm thấp, nhưng cũng chẳng khởi sắc.

Lần đầu tiên anh căm ghét bản thân mình chỉ biết vẽ tranh, không có năng lực lại thảm thương.

Dương Trí mượn tiền thân thích hàng xóm xung quanh nhiều lần, rồi còn thế chấp căn nhà, nhưng đối với phí điều trị đắt đỏ, tất cả chỉ coi như hạt muối bỏ biển, cuối cùng chúng nó cũng không thể giữ lại vợ anh.

Lúc hấp hối, vợ rưng rưng nước mắt, việc hóa trị trong thời gian dài đã khiến cô mất đi vẻ rạng rỡ của ngày xưa, nhưng cô vẫn là bảo bối của anh, không thể thay thế.

Nửa năm nay anh cũng gầy đi không ít, túi mắt đen thùi và hốc mắt đỏ ngầu chứng tỏ anh đã lâu không ngủ, anh nắm tay vợ, không ngừng run rẩy.

“Anh xin lỗi.” Anh nói.

Vợ hình như muốn nói gì đó, Dương Trí nhích lại gần, hôn lên mặt vợ: “Anh luôn là một người đàn ông ích kỷ, tha thứ cho anh.” Dứt lời, anh buông tay, lấy ra một tấm giấy, bốn phía ố vàng, nhìn hơi cũ kỹ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.