Tam Cứu Nhân Duyên

Chương 38: Dân gian đồn đại




Từng được coi là thiên hạ đệ nhất mỹ nam, kỳ tài xuất thế trăm năm có một, nhưng từ khi Vương phi qua đời, Cửu Vương gia không còn bày ra tài năng phi phàm của hắn, không còn ngâm vịnh thi phú, những gì lưu truyền trong dân gian chỉ là những câu thơ lời văn hắn cùng Vương phi phóng tác, đều là những thi phẩm đứng vào hàng cực phẩm. Hắn không còn đưa bút lưu lại trên đời bất kỳ nét chữ nào, cho dù đó là rồng bay phượng múa, xinh đẹp dị thường (có người nói bút tích cuối cùng của hắn là ba tờ giấy đỏ viết về chiến tranh, nhưng đều là những từ ngữ kỳ dị khó hiểu, nhưng sau khi chuyên gia giám định, bút tích đó đúng là của hắn, hơn nữa thời gian là trước hoặc sau khi chính phi của hắn qua đời! Cho nên có thể thấy Vương gia đau lòng vì mất ái thế, đến nỗi tâm trí cũng điên loạn, viết ra gì đó đều không rõ chủ ý). Hắn không còn thổi tiêu, nhưng có người nói vài lần nghe thấy tiếng tiêu, cô đơn vắng vẻ, quả thực là cảm tạ Cố gia tiểu thư ơn tri ngộ mà tự tay vứt bỏ tài hoa tuyệt thế. Chẳng khác năm xưa Bá Nha đập đàn tưởng nhớ người bạn tri âm Tử Kỳ, ai nghe cũng cảm động không thôi.

Hắn ít khi rời nhà, không ăn mặc sang quý hoa lệ, không chơi thuyền du ngoạn, hầu như lánh xa chuyện đời. Thánh thượng vì duy trì hoàng gia huyết mạch, cố ép hắn phải thành thân với một nữ tử xa lạ, thay cho Vương phi đã mất. Có người nói vị Vương phi ấy tự cảm thấy thẹn vì thua xa Cố Vương phi dung nhan phong hoa tuyệt đại, từ đó không dám lộ mặt ra bên ngoài, dung nhan luôn luôn giấu kín sau chiếc khăn che ngang mặt, cũng ít khi lên tiếng nói chuyện. Mọi người nói Vương gia không hề cố gắng tìm kiếm một nữ tử thiên tiên mỹ lệ bầu bạn cùng hắn, chính là bởi vì “Tằng kinh thương hải nan vi thủy”[1], hắn đã thề vĩnh viễn không nhập bể tình, cả đời vì Cố gia tiểu thư mà giữ trọn tấm lòng son sắt.

Tuy là như vậy, nhưng vì huyết mạch hoàng gia, hắn vẫn cùng kế phi kia sinh hạ bốn hài tử, hai nam hai nữ. Những người này đều không phải hạng tầm thường! Cả bốn người đều dung mạo tuyệt thế, văn võ song toàn, xuất khẩu thành thơ, thao lược kỳ tài! Có thể thấy bọn họ hoàn toàn kế thừa tướng mạo xuất trần cùng tài hoa độc nhất vô nhị của Vương gia (căn bản không liên quan đến vị kế phi mờ nhạt kia).

Cũng có người nói, kế Vương phi sở dĩ cả đời chịu cô độc (vương phủ cũng có lãnh cung, chỉ là nhỏ hơn một chút so với hoàng cung), không chỉ vì nàng bị Hoàng Thượng ép gả cho Vương gia (Vương gia nghĩ hoàng đế cưỡng ép, cho nên không muốn tìm một nữ nhân hoàn hảo như Vương phi), mà bởi vì Vương gia có một nam sủng, tên gọi Nhâm Vân Khởi. (không tìm được Vương phi tốt, Vương gia chỉ có thể đi tìm lối tắt mà thôi)

Lại nói tới Nhâm Vân Khởi, quả thực hắn là một kỳ nhân xưa nay hiếm có! Ban đầu chỉ kinh doanh than bảy lỗ cùng bếp lò, hai thứ này dần dần thịnh hành trên cả nước, sau đó lại thiết kế áo lót hộ thân cho binh lính đương triều (mặc dù không thể chống đỡ mưa gươm rừng đạn, thế nhưng đa số binh sĩ đều nói chiếc áo này đã cứu mạng bọn họ, còn nói vết thương vốn dĩ là trí mạng, nhưng vì mặc áo, bọn họ chỉ cần nghỉ ngơi mười ngày là khỏe, các vị nghe có tin được không? Có chuyện như vậy sao?), rồi nhảy sang làm bồn cầu tự hoại (chắc ngươi không biết chất thải vốn là để trong phòng chứ? Vậy ngươi thật may mắn, bởi vì trước lúc đó, mọi thứ đều giấu trong phòng…. Đến mùa đông, ban đêm lại càng bốc mùi khó chịu, ngay cả khuê phòng của các vị tiểu thư tao nhã lịch sự cũng không tránh khỏi có chút ý vị, trừ phi ngươi thích bị người khác nhìn chằm chằm trong lúc đang giải quyết), bây giờ thì mọi nhà đều có (các vị nói xem hắn thu về bao nhiêu?). Hắn kinh doanh mặt hàng thì nhiều vô số! Có xưởng rèn lò sắt, có phường thêu, lại có xưởng làm bồn cầu, làm mái ngói, vật liệu xây dựng (chủ yếu dùng tro than, không phải đi mua nguyên liệu bên ngoài, như thế tiền đổ vào túi hắn không ít), xưởng làm bùn chữa cháy, đồ dùng cho phụ nữ (ngươi đừng coi thường, thử nghĩ xem tiền của chúng ta còn ai giữ ngoài mấy bà vợ, ta muốn uống nước hay làm gì, còn phải mở miệng hỏi xin bọn họ, còn bọn họ muốn tiêu tiền, chúng ta có biết cũng như không! Cho nên ngươi đoán hắn buôn bán lãi đến mức nào?! Có tiền nhiều đè chết hắn luôn đi!), lại còn mấy cửa hàng liên kết kinh doanh (có người bảo hàng ngày hắn chỉ ăn bánh bao với rau xanh để sống, ngươi nói đây có phải báo ứng không, cầm nhiều tiền như vậy còn không phải béo phì như heo sao?). Hắn còn làm nhiều cái nữa, còn có một ngân hàng do chính mình làm chủ (tiền nhiều quá phải có chỗ để a), bố trí mạng lưới đưa thư, cái này thật là công lớn, thử xem xem trước đây nào có ai truyền tin giúp ngươi? Đương nhiên là phải lấy tiền, hắn là một cái dây xâu tiền mà! Mỗi ý tưởng là một cọc tiền, ngươi xem xem hắn có bao nhiêu ý tưởng chứ? Hơn nữa, hắn còn biết phân chia cho người khác. Thật là chưa thấy ai năng nổ kiếm tiền như hắn.

Hắn còn làm nhiều chuyện quái dị hơn thế nữa. Tỉ như là Bách Y Đường, cam đoan thầy thuốc không phải đồ lừa đảo, thực sự chữa bệnh cho mọi người! Ở đó còn có các chuyên gia, mà nổi tiếng nhất là Lý lang trung, bệnh đến tay hắn là khỏi, chỉ có điều ngươi phải mắc trọng bệnh, nếu không hắn sẽ khinh ngươi ra mặt. Họ Nhâm đó còn mở đủ loại trường học, ngoại trừ dạy chữ viết tính toán, còn có máy móc, may mặc, chế biến thức ăn, canh tác (cha mẹ ta cũng xuất thân nông dân, vậy mà còn không biết được nhiều đến thế). Còn có một học viện Y, học sinh ở đó ngày ngày giết chóc sinh linh, ai cũng ghê sợ chẳng dám nhìn tới! Viện trưởng ở đó nghe nói là nhân tài y học tiếng tăm lừng lẫy Trầm Trọng Lâm (hắn rõ ràng có tên, vậy mà lúc nào cũng tự xưng Tiểu Trầm, đến lúc tám mươi tuổi cũng vẫn gọi như thế. Ta buồn nôn, hắn như vậy thì chúng ta thành cái gì?). Có người nói hắn cũng là người điên, lúc nào cũng đến chỗ Vương gia tìm Vân Khởi, nhưng không bao giờ cho lão bà đi theo (lão bà hắn cũng thật là ghê gớm, biết dùng phương pháp gì đó mổ bụng người ra, nhờ đó mà cứu được vô số mẫu tử, được người đời ca tụng là Bồ Tát sống!). Lão bà hắn thấy vậy thì tức giận không thôi, cuối cùng mua một gian nhà ở ngay tại bên cạnh Vương phủ, đỡ mất công ngày nào cũng phải đứng ở ven đường chờ hắn. Thường thường vẫn thấy Vương gia đương lúc nửa đêm đem hắn đem đá ra ngoài cửa, tống về thẳng dến nhà.

Ta tuy là không ưa được Nhâm Vân Khởi biết cách kiếm tiền, nhưng cũng khâm phục hắn làm được nhiều chuyện tốt. Đầu tiên hắn thu nhận rất nhiều trẻ nhỏ cùng dân nghèo lang thang, cho bọn họ vào làm việc trong mấy phân xưởng của hắn (có nhiều người vì muốn đến chỗ hắn làm việc liền giả mạo mình gặp rủi ro), đi khắp nơi xây các nhà dưỡng lão, cô nhi viện. Thấy nạn dân liền ra tay cứu tế, cứu sống vô số mạng người! Bình thường cũng không từ chối bày kế giải nguy, chăm lo xây cầu sửa đường. Bản thân hắn hay mặc quần áo cũ, đi lại đơn giản, không có rêu rao. Không thích nhà cao cửa rộng, chỉ ưa nghỉ lại quán trọ thường thường (chẳng qua là ăn bớt tiền của Vương gia mà thôi). Nếu hắn không phải là nam sủng trong tay Vương gia, mọi người có thể sẽ cho hắn là thánh nhân.

Thế nhưng Nhâm Vân Khởi hắn lại dây dưa với Vương gia cả đời! Người ta nói hắn luôn luôn nắm tay Vương gia, thích dí sát vào mặt Vương gia, lại còn hà hơi vào mặt hắn! Hai người cùng đi cùng đứng, vô cùng thân thiết (thật là đáng ghét), thậm chí ở trong cung cũng đều như vậy. Nhưng thánh thượng niệm tình công lao hắn cống hiến cho đất nước, cho nên không truy cứu (đây là vì sao Vương gia muốn thoát hắn cũng không được, là bởi vì Hoàng Thượng đem hắn bán cho người! Thảo nào không cho Vương gia tìm Vương phi xứng đôi! Ngươi thật thông minh, ta còn chưa có nghĩ đến đó). Có người nói, Vương gia chẳng qua chỉ thương tình hắn là kẻ phế vật yếu đuối “Vô dụng bất lực” (MT: ý nói không làm được chuyện nam nữ) , cho nên thu nhận hắn, khiến hắn được thể lại càng lên mặt, ngang nhiên đem việc về làm ngay tại Vương phủ, ngày ngày ngựa xe như nước, nối liền không dứt, so với xa giá của Vương gia còn nhiều gấp mấy lần, ảnh hưởng nghiêm trọng Vương gia thanh tu, không thể làm gì khác đành phải cho hắn ra ngoài tự xây cho mình một cơ ngơi (ak! Vương gia đối với hắn cũng thật tốt). Cũng có người nói bởi vì Nhâm Vân Khởi là thái giám hầu hạ Vương gia từ bé, chẳng qua lúc đó mới được thả ra ngoài, cho hắn vì nước phục vụ (khó trách hắn thân vô trường vật[2]—- Ách! Không đúng, phải nói là không xây nhà xây cửa cho mình, bởi vì hắn còn phải hầu hạ Vương gia, không phải sao? Có lý, nếu không tiền nhiều như vậy sao không tiêu cho mình?). Nhâm Vân Khởi càng về già càng lộ rõ hình dạng thái giám, tiếng nói cũng ẻo lả như đàn bà. Có người lại nói, Nhâm Vân Khởi từ nhỏ đã bị cha mẹ vứt ở trong miếu (bởi vì “Vô dụng bất lực”, cha mẹ hắn đã sớm nhìn ra), địa chấn làm tòa miếu đổ sập, từ đó hắn lưu lạc đầu đường. Vương gia tấm lòng lương thiện, cho hắn đi theo, hắn lại bám riết không tha! Nếu trời sinh đã không nam không nữ thì đến già giống thái giám cũng là bình thường. Dù sao cả đời hắn cũng không thoát được bốn chữ “Vô dụng bất lực”.

Mà mỗi khi không ở Vương phủ, hắn đều dạo chơi tứ phương, thị sát phân xưởng, đi một lượt rồi lại về. Con người hắn cực kỳ vô sỉ, mỗi lần xuất hành, nhất định phải kéo theo Vương gia cùng đi, đại khái là để đi đường cái quan cho thuận lợi. Đáng thương Vương gia thân vàng thể ngọc lại phải chịu không ít nỗi khổ vì nỗi lang bạt kỳ hồ! Thực sự là thần giận người oán! Những người từng gặp qua Nhâm Vân Khởi đều nói, người này lúc vui thì cười ha ha, lúc tức thì hung hãn sỉ vả, tác phong to gan lớn mật, ngay cả Vương gia cũng không tránh khỏi liên lụy. Vương gia làm bạn đồng hành với hắn, thực ra là vì ngài quá hiền lành tốt bụng, cho nên mới che chở cho đám quan lại nha môn không bị Nhâm Vân Khởi độc mồm độc miệng rủa xả. Nhưng những kẻ nghe hắn mắng rồi đều nói, nghe một câu của hắn, quả thực như xuân phong gột rửa, như được nếm qua sương ngọt, tư tưởng đả thông, cõi lòng thoải mái. Một lần bị chửi, cả đời khó quên, càng suy nghĩ càng ngẫm ra được nhiều điều. Rất nhiều người vì thế mà từ chối quan cao lộc hậu, cam tâm cả đời làm công cho hắn. Ví như có người tên Cứng Đầu, hắn nói chỉ cần Nhâm Vân Khởi mắng hắn, còn tiền công không có cũng chẳng sao. (hắn chẳng phải là chủ quản buôn bán than với bếp lò sao? Đúng vậy! Giàu như hắn thì cần gì phải trả tiền chứ?! Cha hắn cực kì coi trọng hắn, đi đâu cũng nói với mọi người, nhà bọn họ tu thân tích đức năm trăm năm mới sinh được một đứa con như vậy). Hắn cực kì sùng bái họ Nhâm, chỉ thiếu nước quỳ rạp xuống đất, khóc lóc cầu xin họ Nhâm kia thương tình mà mắng cho một trận, sau đó nghĩ trăm phương ngàn kế mà đi theo sau hắn, cũng không muốn đổi sang nhà khác, một mực giữ mối quan hệ, để ngày sau còn có cơ hội được nghe sỉ vả. Haizz, đời dạo này thật là lắm kẻ ngu.

Tùy tùng của hắn, người người đều xuất thân ăn mày, được hắn thu nhặt từ nhỏ, cho ăn cho mặc, lớn lên tự nhiên đối với hắn trước sau như một, không có hai lòng.

…..

Ly kỳ chính là, Nhâm Vân Khởi qua đời lại cùng ngày với Vương phi, sau đó Vương gia, lúc đó bảy mươi tuổi, cũng ra đi giữa lúc nửa đêm. Có kẻ nói rằng hắn ôm thi thể Nhâm Vân Khởi, cứ ngồi yên như vậy mà chết đi, lệ châu giàn giụa, chết rồi cũng không ngừng, nhưng Nhâm Vân Khởi đến khi nhắm mắt vẫn bình thản tươi cười.

Triều ta từ khi khai quốc đến nay, gọi là dũng mãnh phi thường đệ nhất chỉ có Uy Vũ tướng quân Trình Viễn Đồ, năm đó đã tám mươi tuổi, nghe được tin tức thì vội vã trở về viếng tang. Hắn tới trước linh đường, nhìn Vương gia cùng Nhâm Vân Khởi, nói lời từ biệt, sau đó rời khỏi linh đường rồi đứng lặng rất lâu trong đình, không hề cử động. Mãi về sau mới có người phát hiện, hắn cũng theo bọn họ mà đi, khá khen cho một vị đại tướng quân, đến khi chết cũng không quỵ ngã!

Bốn người con của Vương gia đau xót không sao kể xiết, cùng nhau đưa hai người bọn họ chôn chung…. Ha, cái này ta biết, ta có một người thân thích, ngày ấy cũng đến Vương phủ hỗ trợ, hắn nói, đâu phải chỉ là đồng táng, đó là cùng huyệt cùng quan, cùng chăn cùng gối! Vương gia đến chết cũng chịu không buông tay Nhâm Vân Khởi! Mấy đứa con hắn khóc lóc đến chết đi sống lại.

Còn về Trình đại tướng quân, người nhà sau đó nói lại, tướng quân sớm có di ngôn, nhất định phải chôn ngay cạnh nơi hai người bọn họ nằm xuống. Lễ tang năm đó trở thành một hồi quốc tang, cùng lúc tiễn đưa Nhâm Vân Khởi, Vương gia cùng tướng quân, người đi đưa ma len chật hết cả kinh thành, rất nhiều người quyền cao chức trọng cũng đứng chung với lê dân bách tính, túc trực ở ngoài đường, chỉ chờ hôm sau đưa tiễn bọn họ một đoạn đường.

….

Một trong số bốn người con tiếp nhận sản nghiệp của Vân Khởi (thảo nào chôn hắn mà không chôn Vương phi, bởi vì cầm sản nghiệp người ta mà).

Còn vị Vương phi kia có lẽ được chôn ở một ngọn đồi vô danh nào đó, không ai chú ý. Cũng giống như mấy người thiếp của Vương gia, không ai biết tung tích ở đâu, cũng không ai để tâm tìm kiếm.

Chuyện về Vương gia cùng Nhâm Vân Khởi rất khơi gợi hứng thú, làm cho mọi người tha hồ tưởng tượng, đời sau không ngừng truyền tụng.

————–

Chú thích:

[1] Nguyên văn:

Tằng kinh thương hải nan vi thủy,

Trừ khước Vu Sơn bất thị vân”

(Đã qua bể thẳm khôn còn nước,

Ngoài chốn non Vu chẳng có mây).

Hai câu thơ khóc tang vợ của Nguyên Chẩn (đời Đường). Lời thơ bóng bẩy nhưng ý tứ rất chân thành – Nhà thơ ví vợ mình như nước bể thẳm, mây non Vu, đã chung sống với nhau rồi thì trong thiên hạ khó có được người đàn bà nào có thể thay thế.

[2] Thân vô trường vật: ngoài thân không có vật dư thừa nào khác, ý chỉ bần cùng nghèo rớt mồng tơi.

Trường vật: trường: dài, vật: đồ vật. Ban đầu vốn chỉ vật thừa thãi gì đó, về sau cũng chỉ hình dáng của vật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.