Tạm Biệt Mẹ Yêu

Chương 4




4

Thực ra sau này khi tôi dần lớn lên, sinh hoạt của gia đình cũng tốt hơn rất nhiều.

Tất cả đều là công sức của mẹ tôi.

Bà ấy cần cù lại có thể chịu khổ, cùng với Tưởng Chu dựa vào tiền bạc trong nhà mà ngồi không ăn bám hoàn toàn là người của hai thế giới.

Tôi càng ngày càng không thể hiểu nổi, rằng tại sao bà ấy lại muốn ở bên Tưởng Chu.

Rồi lại vì sao mà chậm chạp không chịu cùng ông ta tách ra.

Năm mười lăm tuổi tôi dùng thành tích đứng trong top 3 toàn thành phố để thi đậu vào trường chuyên cấp ba của tỉnh.

Mẹ tôi vô cùng vui vẻ, mẹ mang một chiếc bánh kem trứng về hỏi tôi muốn quà gì.

Tôi nhìn mẹ, nghiêm túc nói: "Mẹ có thể ly hôn với Tưởng Chu không?"

Nụ cười của mẹ tôi cứng đờ trên mặt.

Mà Tưởng Chu đứng một bên đã nổi giật lật úp chiếc bánh kem kia xuống, chỉ vào mẹ tôi cười lạnh lẽo: "Đúng là đứa con gái tốt mà mày dùng tiền của tao nuôi ra đấy!"

Ông ta đóng sập cửa rồi đi.

Tôi nhìn chằm chằm vào mặt đất dính đầy bơ, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nhìn về phía mẹ tôi.

Sau đó lại hỏi một lần nữa: "Mẹ có thể ly hôn với ông ta không?"

Ngày ấy tôi đang ở giai đoạn nhạy cảm nhất trong tuổi dậy thì.

Đối với cái gia đình đã sớm hư thối mà vẫn cố gắng duy trì bề nổi hòa bình này, tôi chỉ cảm thấy hoang đường không thể chịu nổi.

Tôi bực dọc, khó chịu, vội vã muốn phá hủy tất cả những thứ này.

Nhưng mẹ tôi chỉ rũ mắt tránh đi ánh mắt của tôi.

"Ba con...rất tốt."

"Mấy năm nay ông ấy cũng không còn đánh mẹ nhiều nữa...."

"....Huống chi, mẹ yêu ba con mà."

Ánh đèn trong phòng khách chiếu xuống khiến mặt mày hơi tái nhợt của mẹ nhiễm một màu sắc ấm áp hơn cả.

Tôi không thể tin nhìn bà ấy, dường như đang nhìn thấy một câu chuyện nực cười nhất thế gian.

Hồi lâu sau tôi thu hồi vẻ mặt kia, chậm rãi lộ ra một nụ cười khinh miệt tới cực điểm.

"Bà xứng đáng với nó."

Tôi xin nội trú ở trường, từ đó trở đi một tuần mới về nhà một lần.

Mỗi lần nhìn thấy mẹ tôi, tôi đều cố ý bày ra một vẻ mặt lạnh lùng cực kỳ.

Có đôi khi Tưởng Chu say khướt về nhà, nhìn thấy tôi còn cười nhạo: "Là do mẹ mày không thể rời bỏ tao, hiểu chưa?"

Tôi không nói một lời, mặt vô cảm xúc đi lướt qua ông ta.

"Trong mắt mày còn có ---"

Mẹ tôi hốt hoảng đi qua đè tay ông ta lại: "Nhụy Nhụy còn nhỏ, đợi qua tuổi nổi loạn này là tốt rồi."

Trong lòng tôi cười lạnh lùng, càng lúc càng cảm thấy khinh bỉ.

Về sau, vào thời gian trước kỳ thi đại học việc học tập càng lúc càng căng thẳng, nhiều nhất một tháng tôi mới về nhà một lần.

Cũng bởi vậy nên chẳng để ý tới tóc của mẹ đã ngày càng bạc hơn.

Kỳ nghỉ đông năm lớp mười hai, bà ngoại tôi qua đời.

Mẹ tôi bận trước bận sau, xử lý hậu sự của bà rồi cùng tôi đứng trong nghĩa trang.

Tưởng Chu chẳng biết đang ở nơi nào.

Tôi quay đầu qua, nhìn thấy bông tuyết rơi vào đỉnh đầu của mẹ, xen lẫn vào những sợi tóc bạc, không thể phân biệt nổi.

Mẹ là một người phụ nữ có dáng vẻ cao gầy, tôi cũng thừa kế gen của bà ấy.

Chẳng biết từ khi nào tôi đã cao hơn bà ấy nửa cái đầu.

"Rốt cuộc tại sao mẹ lại không chịu ly hôn với ông ta?"

Tôi hơi bực tức nói: "Bà ngoại ốm lâu như vậy ông ta cũng không đến thăm một lần, tên súc sinh như thế có gì đáng giá để mẹ thích?"

Mẹ tôi lắc đầu: "Đừng nói như vậy, dù thế nào đi chăng nữa thì ông ấy cũng là ba của con."

"Bây giờ con còn nhỏ, đợi con lại lớn hơn chút nữa sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ."

Mùa đông lạnh lẽo.

Bông tuyết lẳng lặng bay xuống.

Giữa đất trời rộng lớn này yên tĩnh đến nỗi dường như chỉ còn lại hai chúng tôi.

Tôi nhìn chằm chằm vào bia mộ, cảm nhận được nỗi bất an sốt ruột không biết tên lại một lần nữa cuốn hết tất thảy rồi càn quét trong thân thể này, dường như nó đã hoàn toàn cắn nuốt trái tim tôi.

"Mẹ bị đánh đến ngu luôn rồi à?"

Tôi quay ra nhìn chằm chằm bà ấy: "Còn nửa năm nữa con thành niên rồi, sao mẹ lại nghĩ con sẽ không hiểu?"

Bà ấy nhìn trôi, trong mắt phản chiếu ra đầy trời tuyết rơi.

Một lát sau mẹ tôi vươn tay ra sửa sang lại khăn quàng cổ đã xiêu xiêu vẹo vẹo trên cổ tôi: "Quả nhiên vẫn là bé con."

"Có một số việc không đơn giản như con nghĩ."

"Mẹ đúng là! Bị ông ta đánh chết cũng là do mẹ tự chuốc lấy!"

Tôi không thể nhịn được nữa, vứt lại những lời này rồi xoay người trở về trường học.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.