Tại Sao Nam Chính Không Buông Tha Tôi

Chương 33: 33: Nhà Ma




Đang giúp mẹ cắm hoa thì cô nhận được tin nhắn của Lâm Tích: “ Yên Yên, chiều nay chúng ta đi khu vui chơi nha”

Cô nhớ ra mấy ngày trước mình có đồng ý với bọn họ đi chơi a.

Cô bỏ hoa xuống nhờ Dì Vương cắm hộ, mình lên phòng thay đồ.

Cô mặc một chiếc quần đùi trắng phối với áo thun trong vừa trẻ trung lại năng động

Mọi người tập trung trước cổng khu vui chơi.

Cô tới liền thấy Sở Viêm, anh đứng dưới ánh nắng trông càng chói mắt hơn

“ Diệp Tử Yên đến rồi, chúng ta mau đi chơi thôi” Nhan Mộ phấn khích nói.

Trần Khải và Lâm Tích khẽ nhìn nhau, thở dài: cậu ta có còn nhớ mục đích đến đây không vậy

Vì công cuộc giải cứu thế giới, cũng như mối quan hệ của hai người Diệp Sở nào đó.

Nhan Mộ đề nghị mọi người chơi nhà ma.

Đảm bảo lúc đó Diệp Tử Yên sẽ sợ hãi lao vào lòng Sở Viêm a

Nói đến đây Nhan Mộ liền cho Sở Viêm một ánh mắt đầy thâm ý: cậu phải nắm bắt cơ hội đấy

Thế là cả bọn đến khu nhà ma.

Nhan Mộ xung phong bước vào đầu tiên, khu nhà ma này rất nổi tiếng, vừa bước vào liền cảm thấy lành lạnh.

Tiếng hú vang vọng khắp nơi.

Chân Nhan Mộ khẽ run một cái, Diệp Tử Yên liền nói: “ cậu có đi được không a.

Sợ như vậy còn rủ chúng tôi đi nhà ma”

Nhan Mộ trợn mắt: đáng sợ như vậy mà cô nói bình thường sao.

Rõ ràng Lâm Tích cũng đang run a.

Cậu thầm la hét trong lòng: Diệp Tử Yên cậu có phải con gái hay không a

Cả bọn đang nói chuyện thì một con ma nữ bỗng từ trên lao xuống chỗ họ, mặc dù biết chỉ là mô hình thôi, nhưng sao lại làm giống thật như vậy a

“ Aaaaaaa,… ma nữ ma nữ” Nhan Mộ chạy trốn sau lưng Sở Viêm.

Lâm Tích cũng bị dọa sợ chạy đến nắm lấy Diệp Tử Yên.

Trần Khải một bên nhìn đến bất lực.

Rõ ràng các cậu thiết kế để cho Diệp Tử Yên và Sở Viêm làm hòa a

Bây giờ thì Nhan Mộ đu lấy Sở Viêm, Lâm Tích ôm Diệp Tử Yên.

Nếu cậu đã sợ như vậy còn đi chơi nhà ma làm gì chứ.

Kế hoạch thứ nhất hoàn toàn thất bại

Sau khi ra khỏi nhà ma, Nhan Mộ thở hổn hển: “ thật đáng sợ a, ông đây sẽ không bao giờ đi cái nhà ma quái quỷ này nữa a”

Nhan Mộ khẽ nhìn 2 đương sự vẫn luôn tỉnh bơ đứng đó.

Cậu thở dài: Diệp Tử Yên thật sự không sợ sao? nháy mắt ra hiệu cho Trần Khải cùng Lâm Tích bắt đầu kế hoạch hai tàu lượn siêu tốc.

Anh không tin trò này cô không sợ

Đúng như Nhan Mộ dự đoán, Diệp Tử Yên đúng là không sợ.

Diệp Tử Yên lúc trước luôn thích chơi cảm giác mạnh, thậm chí cô còn nhảy bungee a

Tàu lượn dừng lại, đám Nhan Mộ cơ mặt đều đơ luôn rồi, đến cả Sở Viêm cũng chẳng khá hơn là bao

Lâm Tích nhìn Diệp Tử Yên: “ cậu không sợ sao?”

“ Không a.

Rất kích thích không phải sao?”

Ba người Trần Khải một mặt mông bức, còn gì là kế hoạch chim nhỏ nép vào lòng nữa chứ.

Diệp Tử Yên căn bản chẳng sợ có được không.

Bọn họ là đi hành xác a.

Kế hoạch thứ hai phá sản.

Dạo chơi hết cả một buổi chiều, Sở Viêm cùng Diệp Tử Yên cũng chẳng nói với nhau được câu nào.

Nhan Mộ khẽ họp nhóm nhỏ: “ Kế hoạch cuối cùng, tôi tham thính ra, đúng 20h tối nay sẽ có pháo hoa.

Tạo cho họ không gian riêng tư, không khí lãng mạn.

Chuyện sau đó thì không cần chúng ta nữa”.

Lâm Tích hoài nghi: “ cậu chắc sẽ thành công sao.

Dù sao mọi kế hoạch của chúng ta đều…”

“ ai biết được Tử Yên cô ấy lại trâu bò như vậy.

Kế hoạch này thật sự là cơ hội cuối rồi.

Chỉ được thành công không được thất bại”

Nhan Mộ nói: “ Đi thôi, sắp bắn pháo hoa rồi đấy, chúng ta qua đó tranh trước chỗ ngồi tốt đi nào”

Nói rồi cậu ta kéo Lâm Tích và Trần Mộ đi mất, để lại Sở Viêm và Diệp Tử Yên

Sở Viêm bước đi, nói:” Đi thôi”

“ Được”..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.