Tại Sao Nam Chính Không Buông Tha Tôi

Chương 31: 31: Huy Chương




Diệp Tử Yên sau khi ăn xong, được Bạch Ngôn đưa về trường: “ Tiểu Yên, nếu em muốn ra nước ngoài học nhớ tìm anh”

Tử Yên khẽ gật đầu: “ vâng ạ”

Bạch Ngôn xoa đầu cô như lúc nhỏ nói:” em mau vào học đi”

Diệp Tử Yên gật đầu.

Nhìn anh lên xe rời đi rồi cô mới vào trường.

Vừa bước vào cổng trường bỗng có bàn tay kéo cô ra sau cột

Diệp Tử Yên ngạc nhiên nói: “ Sở Viêm.

Sao cậu lại đứng ở đây?”

Lúc này Sở Viêm áp người cô vào tường, anh và cô gần nhau đến mức có thể nghe được hô hấp của đối phương.

Diệp Tử Yên khẽ đẩy: “ có gì từ từ nói, cậu tránh ra đã”

Sở Viêm chỉ nhìn cô, sau đó mở miệng: “ cậu muốn ra nước ngoài học sao?”

Diệp Tử Yên cảm thấy hơi tức giận: “ cậu nghe lén chúng tôi nói chuyện”

“ Là do anh ta nói quá to thôi, trả lời tôi đi Diệp Tử Yên”

Cô cũng không hiểu sao mình lại tức giận, không suy nghĩ gì liền nói: “ đúng vậy, có Bạch Ngôn ca chăm sóc ba mẹ tôi cũng sẽ yên tâm”

Sở Viêm cười khẩy: “ Bạch Ngôn, lại là Bạch Ngôn.

Rốt cuộc trong lòng cậu tôi là cái gì?”

Nói xong anh liền xoay người bỏ đi.

Sở Viêm anh đúng là tự mình đa tình rồi, trong mắt cô căn bản chẳng có anh.

Diệp Tử Yên bị anh dọa ngơ luôn rồi.

Một lúc sau cô mới nói: “ Sở Viêm nay trúng tà rồi sao?”.

Diệp Tử Yên đi vào lớp, nghe tin đã có kết quả kì thi quốc gia đợt trước, lão Lục gọi cô lên văn phòng.

Bước tới phòng giáo vụ, cô nhìn vào thấy Sở Viêm và Lâm Tích đều đang ở đó, cả hai nói gì đó Lâm Tích còn cười rất tươi

Diệp Tử Yên nói thầm: uổng công mình tưởng cậu ta tức giận, còn không phải cười nói vui vẻ sao

Cô bước vào, lão Lục liền cười nói: “ Tử Yên đến rồi sao.

Mau tới đây a”

Cô đi qua ngồi bên cạnh Lâm Tích.

Lão Lục nói: “ Năm nay trường chúng ta lấy được huy chương vàng.

Và cả 3 tấm vé tuyển thẳng vào đại học Bắc Kinh”

Lâm Tích thốt lên: “ cả 3 chúng em đều được sao thầy”

“ Đúng vậy”

“ Yên Yên à, đại học Bắc Kinh a, chúng ta có phải sẽ được học chung nữa đúng không” Lâm Tích vui mừng ôm lấy Diệp Tử Yên.

Sở Viêm đứng bên cạnh không nói gì

Diệp Tử Yên lúc này đang nghĩ, từ khi cô xuyên sách đến bây giờ mọi chuyện đều đã trật đường ray.

Cô làm bạn với nữ chính, ngay cả Sở Viêm cũng làm bạn với cô.

Nhưng không phải trong tiểu thuyết nói bây giờ hai người họ phải đang bên nhau, cùng nhau cố gắng sao? Chẳng lẽ cô không làm gì cũng có thể ngăn cản họ đến bên nhau

Đang suy nghĩ mông lung thì Lâm Tích hỏi: “ thầy Lục, ai đã lấy được huy chương vàng vậy ạ?” Lâm Tích biết chắc sẽ là Sở Viêm hoặc là Diệp Tử Yên thôi, vì cô biết năng lực của họ cao hơn mình

Lão Lục cười như được mùa, thần bí nói: “ thầy có nói một sao? trường chúng ta chính là hai huy chương vàng và một huy chương bạc a”

“ Diệp Tử Yên và Sở Viêm cùng hạng nhất cả hai đều được huy chương vàng, Lâm Tích em được huy chương bạc”

Đối với vật lý cô có niềm yêu thích đặc biệt, được huy chương vàng làm cô quay lại như trước đây cảm thấy tuổi trẻ thật tốt

“ Mặc dù các em đều có vé tuyển thẳng rồi nhưng không được bỏ bê việc học đâu đấy.

Nếu được thì thử sức với đề cao khảo xem sao”

“ Mục tiêu của em là Harvard”

Lão Lục sững sờ: “ Harvard!!! Em muốn học harvard sao?”

“ Em muốn thử sức xem sao? Không phải thầy bảo bọn em thử sao?”

Lão Lục khẽ nhìn qua Sở Viêm.

Ông thở dài, thằng nhóc này thất thần như vậy, chắc nó đã sớm biết rồi a.

Khả năng Diệp Tử Yên rất tốt, xác suất đỗ harvard rất cao a

Diệp Tử Yên cô cũng đã suy nghĩ kĩ rồi.

Nếu như sự xuất hiện của mình gây tác động đến nam nữ chính thì cô sẽ rời đi.

Nữ chính nếu là người như Nhạc Dung thì cô sẽ phá họ đến cùng nhưng Lâm Tích cô không làm được.

Tính ra Lâm Tích là người bạn đầu tiên mà cô công nhận ở thế giới này a.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.