Tại Sao Nam Chính Không Buông Tha Tôi

Chương 30: 30: Ăn Cơm




Hôm sau, Diệp Tử Yên đến trường, vừa đặt chân vào lớp liền nghe giọng Lưu Phi:” các cậu mau xem thật mẹ nó sảng khoái.

Chúng ta thế nhưng hạng nhất đấy, Hôm nay tôi sẽ đeo cái này khi dạo hết khối 12 a”

“ cậu đừng trẻ con như vậy, nếu không nhờ Lý Điềm tôi các cậu sẽ được hạng nhất sao?”

“ Đúng vậy, đúng vậy mau tới đây cho tôi ôm một cái nào” Lưu Phi dang tay ra

“ Cậu mau cút đi” Lý Điềm ném cho cậu ánh mắt khinh bỉ, nhưng khi liếc thấy Diệp Tử Yên vào lớp liền chạy tới: “ Diệp Tử Yên a, khi nào cậu có thể giảng bài cho chúng tôi, thật sự học không nổi nữa rồi”

Diệp Tử Yên cũng quên mất, mình từng hứa với bọn họ sẽ ôn vật lý a:” Được rồi, các cậu lấy vở cho mình xem”

Cô xem qua vở của Lý Điềm cảm thấy không ổn, giờ cô bỏ chạy có kịp không, bọn họ chính là mất gốc vật lý a.

Nhìn thấy biểu cảm trông đợi của mọi người cô thở dài: “ tôi sẽ giảng cho các cậu lại từ đầu, chỉ hướng dẫn một lần thôi đấy”

Thế là chuyện lạ lùng 12F lại truyền đi xa, khi mới sáng sớm cả lớp ngồi ngay ngắn nghe Diệp Tử Yên giảng bài

Diệp Tử Yên đối với vật lý chính là tự nhảy số, cô nhanh chóng đem kinh nghiệm truyền lại cho họ, cô giảng bài từng chút một hy vọng họ có thể hiểu a

Lưu Phi và Lục Nhất Bạch vôn không định học, nhưng họ phát hiện Diệp Tử Yên giảng bài thế nhưng lại rất dễ hiểu a.

Hai người bất giác cũng lấy vở ra ghi ghi chép chép

Đến trưa, bọn Nhan Mộ qua rủ cô đi ăn: “ Diệp Tử Yên mau đi thôi”

Diệp Tử Yên đi ra khỏi lớp: “ Hôm nay tôi có chút việc, các cậu cứ đi ăn đi, nhaa”.

Ngôn Tình Hài

Bọn Nhan Mộ không cảm thấy gì, nói: “ Được rồi”.

Sở Viêm khẽ nhìn cô, rồi đi theo bọn họ đến nhà ăn

Diệp Tử Yên nhìn đồng hồ, cô đi ra hướng cổng trường: tối hôm qua, anh Bạch Ngôn có hẹn cô cùng ăn trưa a.

Đường ra cổng có đi ngang qua canteen của trường

Bọn Sở Viêm đang ngồi thì thấy Diệp Tử Yên đi qua, đến cổng trường cô ngồi lên chiếc xe tối hôm qua.

Nhan Mộ khẽ nuốt nước miếng: “ Không lẽ, việc bận mà Diệp Tử Yên nói là đi ăn chúng với tên Bạch Ngôn kia chứ”

Trần Mộ hỏi: “ Diệp Tử Yên có nói với cậu không Lâm Tích”

Lâm Tích khẽ lắc đầu

Nhan Mộ bỗng la lên: “ Không lẽ cậu ấy lén chúng ta đi hẹn hò chứ”.

Nhan Mộ nói xong cảm thấy không khí xung quanh lạnh lẽo, anh nhìn qua Sở Viêm nói nhỏ: “ chắc là không đâu, Diệp Tử Yên mới lớp 12 thôi, sao có thể yêu đương được chứ, hahaha” lời vừa nói anh còn không tin huống gì là Sở thiếu, anh thảm rồi a

Bầu không khí càng gượng gạo hơn, Sở Viêm đứng lên: “ Cơm hôm nay hơi khó ăn, tôi đi trước”

Thấy Sở Viêm rời đi Trần Khải liền đánh lên đầu Nhan Mộ: “ cậu ít nói xíu sẽ chết sao?”

Nhan Mộ lúc này như quả bóng bị xì hơi: “ Tôi chỉ lỡ miệng a, các cậu nói xem rõ ràng cậu ấy thích Diệp Tử Yên nhưng lại không nói cho người ta biết, bây giờ xuất hiện một Bạch Ngôn cậu ấy chỉ biết ở đó tức giận.

Lỡ sau này có thêm Hắc Ngôn thì phải làm sao bây giờ”

Trần Khải cũng nói:” tôi thấy Sở thiếu chính là muốn Diệp Tử Yên tự nhận ra tình cảm của bản thân a”

“ Đợi Diệp Tử Yên!!! các cậu nghĩ Diệp Tử Yên sẽ nhận ra sao”

Lâm Tích cũng nói: “ Yên Yên rất nhạy với vật lý nhưng tình cảm có vẻ cậu ấy hơi chậm”

Cả ba ngồi cùng chúc phúc cho Sở Viêm.

Sở Viêm lúc này đi đến cổng trường, anh dựa vào tường móc trong túi ra bao thuốc lá.

Anh không phải học sinh ngoan ngoãn gì, những lúc phiền muộn thì anh cũng hút một vài điếu..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.