Tại Sao Nam Chính Không Buông Tha Tôi

Chương 27: 27: Biểu Diễn




Diệp Tử Yên lúc này giống con tôm luộc cả người đều đỏ.

Dù kiếp trước cô 27 tuổi nhưng cũng chưa từng tiếp xúc thân mật với con trai như vậy a

Sở Viêm nhẹ nhàng đặt cô xuống giường phòng y tế, lấy thuốc sát trùng rửa vết thương cho cô: “ cậu muốn thắng đến vậy sao?”

Diệp Tử Yên liền nói: “ rất muốn a.

Bây giờ lớp tôi thắng rồi, cậu phải làm theo yêu cầu của tôi nha”

Sở Viêm ngẩng đầu lên hỏi: “ vậy cậu muốn làm gì?”

Nhìn vào ánh mắt thâm thúy của anh, cô liền nói: “ tôi chưa nghĩ ra, cho cậu nợ lần này”

“ Được” Sở Viêm với tay lấy băng keo cá nhân dán lên cho cô

Diệp Tử Yên nhìn chân mình khẽ cử động, nói cảm ơn với Sở Viêm

Đến tối, khi sắp diễn ra tiếc mục văn nghệ đầu tiên của lễ trao giải, Hàn Diệp Mỹ nói mình bị đau bụng: “ Diệp Tử Yên à, mình chịu hết nổi rồi.

Lúc nãy mình có nhờ Sở thiếu đánh piano chung với cậu rồi, cậu yên tâm kĩ thuật cậu ấy chắc chắn tốt hơn mình”.

Nói rồi Hàn Diệp Mỹ cúi người ôm bụng chạy đi mất

Nhìn bóng lưng chạy đi của Diệp Mỹ cô cảm thấy là lạ

Diệp Mỹ chạy ra khỏi phòng thay đồ, thấy Sở Viêm tới liền nói: “ Sở thiếu cậu mau vào đi”

Sở Viêm: “ Cảm ơn, nợ cậu lần này”.

Anh bước vào trong

Hàn Diệp Mỹ cảm thấy mình chính là biết được bí mật động trời a.

Sở Viêm cư nhiên lại thích Diệp Tử Yên.

Quay lại một tiếng trước, khi cô đang chuẩn bị đồ biểu diễn thì Sở thiếu tới.

Anh nói có chuyện muốn nhờ cô giúp.

Đúng là nằm mơ a, đại thần cả năm không gặp được mấy lần, lần này lại tới nhờ cô giúp đỡ.

Cảm giác này thật tuyệt

“ Cậu nói đi”

“ Buổi biểu diễn của cậu có thể nhường lại cho tôi không?”

“Aaa..

Không được a, Tử Yên vì buổi diễn này đã luyện tập rất lâu Sở thiếu à hay cậu đi đổi với lớp khác xem sao?” Hàn Diệp Mỹ đề xuất

“ Tôi chỉ muốn xuất diễn của cậu, không có nói là bỏ phần của Diệp Tử Yên” Sở Viêm nói

Hàn Diệp Mỹ thuận miệng nói: “ Thì ra cậu muốn song tấu với Tử Yên.

Sở thiếu à, không phải cậu thích Tử Yên chứ” vừa dứt lời cô liền bịt miệng mình lại: chết rồi sao mình có thể nói thẳng với đại thần như vậy a.

Lỡ cậu ấy thẹn quá hóa giận, hủy thi diệt tích mình thì phải làm sao a

Hàn Diệp Mỹ đang đấu tranh tâm lý thì giọng Sở Viêm vang tới một cách rõ ràng: “ đúng vậy, cậu còn có thể nhìn ra sao cô ấy lại ngốc như vậy?”

Hàn Diệp Mỹ há miệng không khép lại được, cô lúc này thật muốn cười to: hahaaha bị cô đoán trúng rồi, thế nhưng Sở thiếu lại yêu đơn phương người ta nữa a.

Thật muốn kiếm người nhiều chuyện mà.

Cô là người đầu tiên biết sao? đúng là sảng khoái

Mọi chuyện cứ thế được an bài từ một tiếng trước.

Quay lại hiện tại, Sở Viêm bước vào nhìn Diệp Tử Yên: “ cậu có muốn tập qua không?"

Cô liền đáp: “ Không kịp nữa, tiết mục chúng ta là mở màn, 5 phút nữa là lên sân khấu rồi”

Khẽ liếc nhìn cậu, Sở Viêm đang mặc bộ vest trắng để biểu diễn, nhìn anh không khác gì hoàng tử trong truyện cổ tích bước ra, nhưng mà cái nơ bị lệch rồi thì phải.

cô bước đến, đưa tay sửa lại nơ cổ cho anh, hào phóng khen một câu: “ rất đẹp trai”

Sau phần giới thiệu của MC anh và cô bước lên sân khấu, anh ngồi vào đàn dáng dấp đẹp trai khiến nữ sinh phải hét lên

Tiếng đàn du dương bắt đầu vang lên, cô khẽ nhắm mắt cảm nhận giai điệu của anh, bắt đầu kéo đàn.

Hôm nay cô cũng mặc chiếc váy trắng dài, tôn lên dáng người yểu điệu.

Vì lên sân khấu biểu diễn nên có trang điểm nhẹ một chút.

Váy trắng dài, ánh đèn sân khấu cùng với làn khói bồng bềnh dưới chân, cô như tiên nữ lạc xuống trần gian vậy

“ Sở Viêm đẹp trai quá, Diệp Tử Yên thật giống tiên nữ a.

Gía trị nhan sắc thật cao mà”

“ Sao tôi thấy anh mắt Sở Viêm nhìn Diệp Tử Yên rất dịu dàng nha.

Thật muốn chết trong ánh mắt đó”

“ hai người họ trông cũng khá đẹp đôi a”

Lâm Tích ngồi dưới không ngừng khen: “ Yên Yên thật giỏi a, cậu ấy đánh violin thật hay.

Nhưng mà không phải là tiếc mục của lớp F sao, Sở thiếu sao lại lên sân khấu vậy?”

“ Lâm Tích ơi, cậu đúng là ngây thơ mà, Sở đại thiếu của chúng ta chính là không từ thủ đoạn mà”

Lâm Tích mù mịt..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.