Tại Sao Nam Chính Không Buông Tha Tôi

Chương 20: 20: Kịp Thời




Hai tên côn đồ tới gần muốn kéo đồ cô xuống.

Lâm Tích hoàn toàn tuyệt vọng rồi

Lúc này âm thanh lạnh lùng vang lên: “ Buông tay”

Diệp Tử Yên một mạch chạy tới, may mà vẫn kịp

Lâm Tích chưa bao giờ thấy Diệp Tử Yên lạnh lùng như vậy

Hai tên côn đồ lại cười cợt nhã: “ lại tới thêm một cô em xinh đẹp a, hôm nay là ngày của hai anh em mình rồi”

Diệp Tử Yên bước lại gần khoác áo lên người Lâm Tích, kéo cô ra phía sau

“ Ai trong các người chạm vào cô ấy”

Tên đàn em bước tới, kéo lấy lọn tóc cô nói: “ cô em cần gì phải nóng tính như vậy, qua đây chơi cùng bọn anh đi”

Diệp Tử Yên nhanh chóng bắt lấy tay hắn bẻ ngược ra sau.

Đạp hắn quỳ xuống đất

“ Chết tiệt, con nhỏ này mày muốn chết sao” thấy vậy tên đàn anh cũng lao tới tung một đấm về phía cô

Cô nhanh chóng né đòn, trả lại một đá vào bụng đối phương.

Thúc cùi chỏ vào ót hắn một chiêu liền K.O

Trong lúc cô không chú ý thì tên đàn em đã nắm lấy khúc cây gần đó, tiến lại gần.

Lúc cô nhận ra đã trễ, xoay người định dùng tay đỡ nhưng có bóng người nhanh hơn cô bắt lấy tay tên côn đồ

Cùng lúc đó cảnh sát cũng ập vào khống chế hai tên đó

“ Ai gọi cảnh sát a, cô còn chưa kịp gọi mà?” Diệp Tử Yên thắc mắc

Lúc này, khi ánh trăng lên cao cô thấy rõ người vừa cứu mình kia chính là Sở Viêm.

Anh sao nhìn cô với ánh mắt lạnh băng a

Cảnh sát yêu cầu cô với Lâm Tích đi lấy lời khai, hiển nhiên Sở Viêm cũng đã gọi báo cáo cho thầy nói mọi thứ đều đã ổn rất nhanh bọn họ sẽ về tới khách sạn.

Một đồng chí cảnh sát đưa nước cho các cô nói: “ cháu rất dũng cảm đấy, nhờ có cháu mà cô bạn mới không bị xâm phạm đấy.

Nhưng mà việc này cũng rất nguy hiểm, cháu nên gọi cho cảnh sát đầu tiên biết không”

Chuyện này đúng là cô suy nghĩ không thấu đáo rồi: “ vâng, cháu xin lỗi ạ”

Viên cảnh sát cũng cười: “ được rồi, các cháu mau về đi.

Đi đường cẩn thận”

“ vâng”

Trên đường về, cô cảm thấy Sở Viêm hôm nay rất lạ.

Còn lạnh hơn thường ngày, nhìn qua Lâm Tích đã thấy cô lặng lẽ thụt lại phía sau vì khí lạnh của anh.

Nam chính đang bật chế độ tổng tài lạnh lùng sao, còn đẩy luôn cả nữ chính ra xa.

Thật trâu bò

Đang bận suy nghĩ lung tung thì người phía trước bỗng dừng lại, cô không kịp phanh, khiến cả người đâm vào lưng anh

Cô khẽ ngẩng đầu, thì ra là đến cửa khách sạn rồi, cậu ta không biết hô lên một tiếng sao, hazzz mũi mình đau quá

Đang xoa mũi thì nghe anh nói: “ Lâm Tích cậu vào trước đi, lão Lục và mọi người đều ở dưới sảnh”

Lâm Tích nghe như được ân xá, vội nói được rồi bỏ chạy vào trong.

Cô khẽ nói thầm: ai cũng nhìn ra được Sở thiếu đang rất tức giận a.

Yên Yên à cậu nhớ bảo trọng, mình sẽ thắp nhang đầy đủ cho cậu

Diệp Tử Yên nhìn bóng lưng chạy trối chết của Lâm Tích liền cảm thấy không ổn.

Cô cũng định quay người chuồng êm thì bị ánh mắt sâu không thấy đáy của Sở Viêm khóa chặt

Anh gằn từng chữ: “ Diệp Tử Yên cậu nghĩ mình là siêu nhân sao, một mình chạy tới cứu người”

Tử Yên cứng lưỡi: “Tôi…”

“ cậu có biết mai là cuộc thi quốc gia rồi hay không.

Lấy tay đỡ gậy xứng đáng sao?”

“ Cậu có thể gọi cho tôi hay thầy Lục đều được, cậu không biết mình cũng là con gái sao? Lỡ như cả hai người đều xảy ra chuyện thì phải làm thế nào? Trả lời tôi đi Diệp Tử Yên”

Nghe thấy Sở Viêm quát, cô có chút sợ rồi.

Trước đây dù là ba cô có khắc khe thế nào cũng không mắng cô như vậy a

Cô muốn níu kéo chút gì đó sót lại: “ Tôi trước đây có học võ nên….”

Chưa nói hết câu, sắc mặt Sở Viêm càng khó coi, anh liền xoay người đi vào trong

“ Xem ra cậu ấy thật sự rất tức giận.

Phải làm sao a?” Diệp Tử Yên khẽ xoắn xuýt..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.