Tại Sao Nam Chính Không Buông Tha Tôi

Chương 12: 12: Kế Hoạch B




Bắt đầu ngày thứ nhất của tiểu đội công phá olympic

Không khí trong phòng học trở nên kì dị

Diệp Tử khổ sở Yên người ngồi giữa nam nữ chính

Thầm nghĩ:” kế hoạch tránh xa, rắc gãy đôi, cô đúng là thảm a”

Không sao kế hoạch B dự trù vẫn còn: không phải nam nữ chính gặp nhau, đồng điệu các thứ.

Nam nữ động lòng sao.

hắc hắc

Từ lúc bước vào đến giờ Lâm Tích không ngừng hỏi cô bài tập khó, nhưng lúc nào cô cũng nói không biết bảo Lâm Tích: “ cậu qua hỏi Sở đại thần đi”

Có Sở đại thần kinh thì có.

Cô thầm phỉ nhổ chính mình

Thầy Lục thông báo với cả nhóm rằng qua kì nghỉ Quốc Khánh sẽ bắt đầu thi tỉnh.

Đề nghị mọi người học hành nghiêm túc vì chỉ hơn 1 tháng nữa bọn họ sẽ thi đại diện cho trung học đế đô

1 tháng này bọn họ ôn được thất thất bát bát, Bỗng thấy Lão Lục viết lên bảng một đề bài: “ Đề bài này là của một vị giáo sư đại học Bắc Kinh soạn ra, thầy cho các trò 1h để nghiên cứu và tìm ra hướng giải bài tập này”

Nhìn vào đề cô liền nhận ra đây là đề bài tính quỹ đạo một vật thể trong không khí.

Đề bài đã có sửa đổi một chút để phù hợp với học sinh cao trung

“ Lão Lục quả là dụng tâm”

Nếu là đề bài nguyên vẹn của trước đây có lẽ cô sẽ tốn 1 giờ mới có thể giải xong.

Vẫn là phải cảm ơn Lão Lục rồi, cô viết đáp án ra giấy

Đúng thời gian thầy Lục xuất hiện hỏi: “ có ai nói cho thầy cách giải bài này không?"

" Lâm Tích”

“ Dạ thưa thầy em không biết” Lâm Tích ngượng ngùng đáp

“ Các em có thể nói một chút suy nghĩ của mình”

“ lớp mình ngoài Sở Viêm còn bạn nào giải ra không”

“ Diệp Tử Yên!?”

Nghe thầy Lục gọi tới mình: “ em cũng không biết ạ”

Sở Viêm khẽ nhìn sang cô, thầm khó hiểu.

Anh vừa thấy cô viết đáp án a.

Mặc dù không thấy cách cô làm nhưng đáp án hoàn toàn giống nhau.

Diệp Tử Yên lúc này hét trong lòng: “ cho anh cơ hội tỏa sáng trước mặt nữ chính anh còn chậm chạp không lên tiếng, con nhìn tôi có tin bà đây móc mắt anh không”

Quay sang cho anh một ánh mắt thúc giục như muốn nói: còn không mau lên làm chúng tôi mù mắt, khiến nữ chính mê mẩn mình đi.

Sở Viêm thu hồi tầm mắt bước lên bảng giải bài

Lão Lục hài lòng: “ chính xác, làm tốt lắm”

Diệp Tử Yên hài lòng: đúng vậy, nam chính chính là làm gì cũng đẹp nha chỉ là bóng lưng lúc làm bài cũng đẹp như vậy

Khẽ nhìn sang Lâm Tích, cô muốn bỏ chạy aaa

Ánh mắt nhìn cô sáng quắc như vậy là saooo

Không phải nên dành cho nam chính sao

Cậu nhìn lộn hướng rồi đúng không

Lúc này Lâm Tích bỗng nói nhỏ: “ đáp án trên giấy cậu đúng rồi, Yên Yên cậu thật giỏi.

Ngay cả Sở đại thần cũng làm nháp rất nhiều nhưng cậu chỉ viết vài câu rồi ra đáp án a”

Tử Yên lúc này thật muốn chặt cái tay nhỏ của mình.

Cứ mỗi lần gặp được bài hay cô không nhịn được mà viết đáp án ra.

Cô sẽ sửa thói quen này

Lần này cô lại cướp hào quang của nam chính rồi, hazzzz.

“ tốt lắm hôm nay đã là bữa ôn cuối rồi, mai các em đã bắt đầu nghỉ quốc khánh, thầy đề nghị mọi người có thể đi với thầy đến một nơi”

Diệp Tử Yên hỏi to: “ là đi chơi sao thầy”

“ có thể nói vậy, là một nơi rất thú vị, các em nhất định phải đến không thì sẽ hối hận” Lão Lục cười đến có chút vô sỉ nói

Nghe lão Lục nói có vẻ rất vui nha.

Thế là cả lớp nghe theo lời Lão Lục đến điểm hẹn

Hôm sau, cả lớp đến địa điểm như hướng dẫn thấy rõ bảng ghi chữ “ KHOA VẬT LÝ ĐẠI HỌC BẮC KINH”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.