- Ta muốn gặp mặt người đại diện hiện tại của tập đoàn Mặc thị một lần.
Thẩm Dật cũng không biết vị đại tiểu thư này đang suy nghĩ cái gì, chỉ tưởng là cô bị tin tức tận thế dọa sợ, nên cố gắng mỉm cười:
- Mặc dù ta mới đi đến thế giới này, nhưng cũng biết được địa vị của xí nghiệp thức ăn ngon trong thế giới này của các ngươi, cho nên, có lẽ ta cần phải nhờ các ngươi trợ giúp.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân vừa rồi hắn giữ Mặc Thu lại.
Mặc dù hắn còn không biết hình thức cụ thể của tận thế là gì, nhưng tiếp xúc với nhiều người có năng lực thì vẫn tốt hơn.
Mà Mặc Thu lại lặng yên nở nụ cười, hắn vốn không biết trong lòng cô đang nghĩ gì, như một chú mèo vừa được vuốt ve trấn an.
Mặc dù tận thế đáng sợ, nhưng thật sự có người cứu vớt thế giới thì cũng xem như là công việc của mình đang cố gắng.
- Ta sẽ lập tức truyền đạt ngay.
Âm thanh của Mặc Thu vẫn rất mềm mại, cô nhìn Thẩm Dật, hình như có chút chần chờ, nhưng vẫn nhẹ giọng mở miệng nói:
- Thẩm tiên sinh, có một chuyện ta vẫn luôn băng khoang nãy giờ, ngươi có hài lòng với thức ăn vừa rồi hay không?
Con mắt của cô có chút trơ mắt nhìn Thẩm Dật.
Là một đầu bếp, làm cho khách hàng của mình đạt được thỏa mãn, gần như là tín ngưỡng.
Thẩm Dật sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh, nụ cười trên mặt hắn hình như khuếch trương lớn mấy phần.
- Mặc tiểu thư.
Thẩm Dật dựa lưng vào cái ghế phía sau, cực kỳ tự nhiên cười nói:
- Ta nói với ngươi như thế này, ngươi nấu thức ăn rất ngon, lại càng làm cho ta có thêm một lý do muốn giải cứu thế giới này của các ngươi.
Mặc Thu nháy nháy mắt, vành tai của cô đều trở nên đỏ ửng.
- Đây, đây thật là tán thưởng làm cho Mặc Thu cảm thấy vinh hạnh nhất.
Mặc Thu đứng lên, cố giả bộ trấn định ôn nhu nói:
- Mời Thẩm tiên sinh chờ một lát, ta sẽ lập tức đi thông báo cho cha ta.
Nói xong, cô trực tiếp xoay người rời khỏi.
Chỉ là ngay khi vừa xoay người, gương mặt cô đã thay đổi đến đỏ bừng.
Da mặt cô cũng quá mỏng rồi!
Câu nói này đối với một người thân là đầu bếp như cô, thậm chí cao hơn câu nói như “Vì ngươi ta có thể cứu vớt toàn thế giới”.
Ở trong lòng Mặc Thu phát ra tiếng ai oán, nói thẳng chính là không chịu nổi, nếu như đợi tiếp nữa, cô sẽ lo lắng rằng mình có thể thất thố hay không.
Thẩm Dật đương nhiên cũng cảm nhận được tính sát thương từ câu nói này của mình đối với Mặc Thu, chuyện này khiến tâm tình của hắn cũng vui vẻ không ít, dù sao, thức ăn ngon và mỹ nhân luôn làm cho lòng người vui vẻ.
Huống hồ, thế giới này bắt đầu còn tốt hơn thế giới trước nhiều lắm.
Lúc đó, hắn vẫn chỉ là người bình thường, căn bản không dám tiếp xúc thật sớm với bất kỳ nhân viên quan phương và nhân viên có thực quyền nào.
Nhưng bây giờ, hắn đã là một vị Vu sư có thực lực không tầm thường.
Không cần phải lo lắng cho an toàn của mình, càng có thể tăng thêm quyền nói chuyện cho mình.
Sau đó, chính là tiến một bước xây dựng nên thân phận Chúa Cứu Thế của mình.
Tốt nhất có thể khống chế càng nhiều lực lượng bản thổ càng tốt.
Mặc Thu cũng không để cho Thẩm Dật đợi quá lâu.
Chỉ không đến nửa canh giờ, một vị nam tử trung niên mặc áo thun đơn giản đã đi vào cùng với Mặc Thu.
Ngay khi Thẩm Dật nhìn thấy vị trung niên nam tử này còn hơi có chút kinh ngạc.
Đúng là một lão soái ca.
Khuôn mặt nam trung niên cứng rắn, biểu lộ tùy ý, giữ lại tóc ngắn tùy tính thoải mái, nếp nhăn trên khóe mắt càng tăng cho ông một phần mị lực thành thục, tuyệt đối là già trẻ đều thích.
Đã sắp soái ca bằng một phần ba hắn rồi.
Đây chính là chủ tịch hiện tại của tập đoàn Mặc thị, một trong những người có đủ tài phú và quyền lợi nhất trong thế giới này.
- Ngài chính là Thẩm tiên sinh đúng không, ta là Mặc Nguyên Bạch.
Mặc Nguyên Bạch tươi cười đi tới trước mặt Thẩm Dật, cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống, đợi sau khi Mặc Thu rời khỏi mới đi thẳng vào chủ đề:
- Chuyện ta đã nghe Thu Thu nói qua, nhưng ta còn muốn hỏi một câu nữa, tất cả những chuyện đó đều là thật sao? Tận thế?
Ngay khi Thẩm Dật quan sát ông, Mặc Nguyên Bạch cũng đang quan sát Thẩm Dật.
Phản ứng đầu tiên đương nhiên là diện mạo soái khí và phong độ đặc biệt của hắn.
Hơn nữa, Mặc Nguyên Bạch quan sát còn cẩn thận hơn chút.
Ông đã chú ý tới trên mặt vị nam tử trẻ tuổi này lại không có một chút dấu vết nào!
Lỗ chân lông, nốt ruồi, sẹo cho dù là tì vết nhỏ nhất cũng không có, hơn nữa cũng không có dấu vết trang điểm.
Trên lý thuyết mà nói, đây là chuyện không thể nào.
- Nếu theo lẽ bình thường, không có ai sẽ hi vọng tận thế đến.
Thẩm Dật cười lạnh một tiếng:
- Ta đương nhiên có thể đưa ra chứng cứ, nhưng cho dù ta đưa ra bao nhiêu chứng cứ, bày ở trước mặt ngươi vẫn chỉ có hai con đường, tin hoặc không tin.
- Nếu tin thì sẽ như thế nào?
Mặc Nguyên Bạch tiếp tục hỏi:
- Không tin thì sẽ như thế nào?
- Nếu tin, có lẽ có thể cứu vớt được rất nhiều người.
Thẩm Dật nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn:
- Không tin, cuối cùng khóc ròng ròng chắc chắn không phải ta. Ngươi chắc hiểu rõ, sau khi dốc hết toàn lực gặp phải xui xẻo, và không làm gì chờ đợi xui xẻo tới, là hai sự tra tấn hoàn toàn khác nhau, ít nhất, có thể khi cái trước xuất hiện, trong lòng ngươi đang đối mặt với đầy rẫy lo lắng, sẽ có thêm một phần thoải mái.
- ...
Nụ cười trên mặt Mặc Nguyên Bạch cuối cùng cũng biến mất.