Ta Xây Dựng Tổ Chức Cứu Thế (Dịch

Chương 16: Phần 1: Nhưng Chỉ Có Thể Nói, Là Hắn Ta Quá Ngây Thơ




Tiếng sấm vẫn vang vọng trên bầu trời, hắn lơ lửng ở phía trước phi cơ không xa, tia sét còn sót lại vẫn vờn quanh trên hai tay của hắn, hai mắt hắn sáng lên giống như sấm sét, mưa rào tầm tã không cách nào chạm vào hắn nửa phần, giống như gặp một bức tường vô hình ngăn cản bắn ra bốn phía, mà áo bào và đường chỉ màu bạc trên áo đang bay phất phới trong gió lốc.

Cơ trưởng và phó cơ trưởng cảm kích mà tràn ngập kính sợ nhìn hắn.

Mãi đến khi bóng người của hắn biến mất giữa một mảnh gợn sóng.

Mưa to một lần nữa bao trùm khu vực hắn tồn tại.

Bọn hắn mới giật mình tỉnh ngộ, đứng dậy giống như điên nhảy ra ngoài, ý đồ tìm tới vị cứu vớt bọn hắn này, đồng thời vạch trần một loại chân tướng khác trong thế giới quan của bọn hắn.

Bọn hắn đương nhiên cái gì cũng không tìm được.

Thẩm Dật không lựa chọn ở lại, sở dĩ hắn dùng loại phương thức này ra tay cứu vớt, đương nhiên có lý do của hắn, nhưng trước mắt hắn không có dự định tiếp xúc với những người này.

Khi những khác người lái xe cứu hỏa chạy đến, dưới ánh đèn to lớn chiếu rọi, bọn hắn từng người ngốc trệ nhìn máy bay trước mắt.

- Thượng Đế...

Ở mặt ngoài phi cơ, có thể thấy rõ ràng từng vòng dấu vết giống như đốt cháy khét.

Đó chứng cứ sau khi bị tia sét đánh lên.

Giống như đang im lặng nói cho bọn hắn, thế giới đã không phải là thế giới mà bọn hắn quen thuộc nữa.

………….

Trong máy bay, đa số hành khách còn đang nữa tỉnh nữa mê, không biết xảy ra chuyện gì, duy nhất biết được chính là tia sáng chói mắt vừa mới chiếu vào từ cửa sổ, còn có bọn hắn đã an toàn.

Một trăm năm mươi bảy người, không thiếu một ai.

Khi bọn hắn run rẩy từ trong cabin đi xuống mặt đất, lập tức đã bị cả đám người vây quanh, sau đó được đưa vào trong phòng chờ nào đó trong sân bay, một số người đương nhiên chú ý tới dấu vết lưu lại trên máy bay, từng người trợn mắt hốc mồm, không biết mình đến tột cùng đã trải qua chuyện gì.

Chỉ có cơ trưởng và phó cơ trưởng thấy rất rõ ràng.

Đối mặt với những nhân viên khác hỏi thăm, thân thể hai người bọn họ vẫn còn đang run rẩy, trong ánh mắt cũng còn lưu lại sắc thái rung động mà run rẩy.

- Ta nhìn thấy, chúng ta đều nhìn thấy, người đó, không, Thần Linh đó, ánh mắt của hắn tỏa sáng, hắn có thể điều khiển sấm sét, hắn giống như chính là Thần Phong Bạo, là hắn đã cứu chúng ta...

Hai người nói năng lộn xộn kể rõ tất cả.

Nếu trên mặt đất không có người nhìn thấy, nếu như bên trên máy bay không để lại dấu vết như thế thì tất cả mọi người sẽ cảm thấy bọn hắn đã bị điên rồi.

Nhưng hiện tại, tất cả mọi người cảm thấy thế giới đã điên rồi.

............

Thẩm Dật cũng không biết sau khi hắn rời khỏi đã xảy ra những chuyện gì, nhưng cũng có thể đại khái đoán được.

Hắn đã trở lại căn phòng của Xa Vĩnh Trường.

Lần này xuất hiện, mặc dù vẫn dọa không ít người nhảy một cái, nhưng tóm lại không còn rung động như lúc ban đầu.

- Thẩm tiên sinh, ngài đã trở về.

Chử Lâm vẫn là bộ dáng nhiệt tình kia:

- Có thu hoạch gì không?

- Cơ bản có thể bài trừ nguyên nhân đến từ thế lực thần bí, nhưng đúng là có một chút thu hoạch, khí hậu thay đổi đặc biệt, tham số xảy ra thay đổi, các ngươi tốt nhất làm một chút điều tra theo khoa học, xem có thể phát hiện cái gì hay không?

Thẩm Dật vươn tay, một hạt thủy tinh màu xanh thẳm dần dần thành hình ở trong tay của hắn.

Sau đó hắn đưa về phía Chử Lâm, hắn ta đương nhiên nhận lấy bằng hai tay, mà trong nháy mắt chạm đến, cả người hắn ta run lên.

Hoàn cảnh xung quanh bất ngờ xảy ra thay đổi to lớn.

Sấm vang chớp giật, gió lớn thổi loạn, hắn ta bay lơ lửng giữa trời.

Nếu như là người bình thường, lúc này có lẽ sẽ gấp hoảng thất thố, nhưng Chử Lâm rất nhanh đã ý thức được, mình có cảm nhận được gió lớn, có thể nhìn thấy được hiện trường.

- Đây là... Cảnh tượng lúc đó?

Hắn ta đã nhìn ra, giờ phút này hắn nhìn thấy, chính là cảnh tượng trong sân bay Tây Á.

- Đây là ấn ký thủy tinh, ta đã khắc hoại lại một lần tình huống thời tiết ngay lúc đó, các ngươi có thể cầm đi làm chút nghiên cứu.

Thẩm Dật bình tĩnh giải thích nói.

Đây cũng là Vu thuật hắn có.

- Vô cùng cảm ơn!

Đôi mắt Chử Lâm phát sáng lên, hắn ta cởi áo khoác ôm lấy viên thủy tinh này, không trực tiếp chạm vào, quả nhiên, tất cả hình tượng biến mất, một màn thần kỳ này làm cho trong lòng của hắn ta tràn ngập hưng phấn.

Mặc dù Thẩm Dật chỉ chắc chắn là nghiên cứu tham số khí hậu biến hóa.

Nhưng, đây chính là vật phẩm thần kỳ!

Đến tột cùng là ma pháp? Hay một loại khoa học kỹ thuật nào đó?

Hắn ta đã có thể tưởng tượng, một ít người có quyền trong giới khoa học sắp nổi điên.

Thẩm Dật nhìn hắn một cái, đương nhiên biết hắn suy nghĩ cái gì.

Nhưng chỉ có thể nói, là hắn ta quá ngây thơ.

Thẩm Dật đã dám lấy ra, thì sao lại sợ bọn hắn nghiên cứu.

Thủ đoạn của Vu thuật hoàn toàn là một phương hướng khác với khoa học, có lẽ khi đến một mức độ nào đó sẽ xuất hiện giao điểm, nhưng chắc chắn không phải hiện tại, điểm này, hắn đã sớm thí nghiệm ở những thế giới trước.

- Có tin tức thì lập tức nói cho ta.

Sau khi lưu lại một câu nói kia, bóng dáng của Thẩm Dật lại một lần nữa biến mất.

Thậm chí, cũng không hề nói đến chuyện mình cứu máy bay hạ cánh.

Vừa rồi Thẩm Dật đã nghe được, bọn hắn đã sớm sắp xếp người ở hiện trường, lấy động tĩnh vừa rồi, đương nhiên không thể nào không chú ý tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.