Hôm sau, toàn bộ Xích Hỏa đại lục tất cả đều sôi trào!
Học viên của học viện Xích Hỏa ra ngoài rèn luyện gặp biến đổi lớn, tất cả thành viên Dạ môn lọt vào truy sát không rõ sống chết, kỳ môn chủ Lôi Dương thành viên quan trọng của Dạ môn sinh tử chưa biết tung tích không rõ...
Tất cả mọi người điên cuồng, rối rít suy đoán đến tột cùng người phương nào lớn mật như thế? Lại dám to gan lớn mật truy sát học viên Học viện Xích Hỏa, quả thực là nhổ răng cọp, chẳng lẽ không sợ Học viện Xích Hỏa chỉ ở Xích Hỏa đại lục chiếm giữ nhiều năm nổi giận sao?
Dạ môn, một cái vẻn vẹn môn phái có chút danh tiếng ở bên trong học viện Xích Hỏa, trong nháy mắt thanh danh truyền xa, thành thế lực được nghe tới nhiều nhất trong miệng toàn bộ người đại lục.
Người người rối rít suy đoán, Dạ môn đến tột cùng có lai lịch ra sao? Môn chủ Lôi Dương lại là người nào? Có thể ở Xích Hỏa đại lục nhấc lên sóng to gió lớn như thế.
Dạ môn trong một đêm, phát hỏa!
Lôi Dương trong một đêm, nổi!
Mà trong thời gian này người khởi xướng lại dương dương tự đắc núp trong bóng tối, lấy tâm tính người xem đứng ngoài quan sát hết thảy.
Hoa nở hai đầu, mỗi hoa một cành.
Tục ngữ nói, trong họa có phúc, họa là chỗ đến của phúc!
Dạ môn gặp phúc trong họa, kiếp nạn đến, không những không thể tiêu diệt dư nghiệt, ngược lại lại nổi danh, hiện tại danh tiếng của Dạ môn đang đại thịnh, làm cho những người muốn diệt Dạ môn tức đến mức ruột cũng đều xanh.
“Ầm - - “
Một tiểu nha hoàn không cẩn thận làm đổ cái ly, bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, “Đại tiểu thư tha mạng, nô tỳ đáng chết, đại tiểu thư tha mạng...”
Trên ghế một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp, mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo tràn đầy khí chất.
Thiếu nữ cúi đầu, thấy ống tay áo mình dính vào một chút trà, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói, “Đã biết đáng chết, còn không cút.”
Thiếu nữ nói một câu hời hợt hù dọa khiến toàn thân tiểu nha hoàn phát run, xụi lơ quỳ rạp trên mặt đất, giọng nói không ngừng run rẩy, dùng sức dập đầu cầu xin tha thứ, “Đại tiểu thư tha mạng, đại tiểu thư tha mạng, cầu xin đại tiểu thư tha cái mạng nhỏ của nô tì...” Tiểu nha hoàn không ngừng dập đầu, trán chảy máu cũng dường như không cảm giác được, không ngừng lặp lại lời giống vậy.
“Ồn ào. Người đến, đánh chết.” Sáu chữ lạnh lùng, kết thúc cả đời này của tiểu nha hoàn.
Tiểu nha hoàn bị dẫn đi, không đầy một lát liền truyền đến tiếng gào thê thảm, làm cho tất cả lòng người hạ nhân bàng hoàng sợ hãi phạm sai lầm.
Thiếu nữ trầm mặt trở lại gian phòng, để cho người hầu hạ nàng thay quần áo, nha hoàn không cẩn thận kéo tóc làm đau nhức thiếu nữ, lúc này chọc cho thiếu nữ này giận tím mặt, trực tiếp ra tay vặn gãy nên cái cổ của nha hoàn.
Chỉ một khoảnh khắc, nha hoàn hầu hạ thiếu nữ thay quần áo trừng to mắt ngã xuống đất thành một cỗ thi thể.
“Hắt xì - - “
Cửa bị người từ ngoài đẩy ra, một đạo bóng dáng nam tử cao gầy rất tự nhiên đi vào gian phòng, liếc mắt qua cỗ thi thể kia, phất tay áo lên, một ngọn lửa chói mắt đốt cháy thi thể sạch sẽ.
“Ngươi tới làm cái gì?” Nhìn thấy người tới, thiếu nữ nhíu mày, trên mặt mang đầy vẻ không vui.
Nam tử nhếch môi, không chút khó chịu nào ngồi ở trên giường trong khuê phòng thiếu nữ, một đôi tròng mắt ở trên thân thiếu nữ chạy qua lại, “Như thế nào? Muốn qua sông đoạn cầu, ngươi hỏi qua ta chưa?”
Nói xong, đầu ngón tay nam tử đốt một ngọn lửa nhè nhẹ, nhẹ nhàng bắn ra, ngọn lửa bay ra ngoài đốt y phục trên người thiếu nữ thành tro bụi.
Nhìn thân thể thiếu nữ mềm mại dường như lộ một nữa trắng trợn trước mặt, đáy mắt nam tử lóe qua một đạo dâm quang, “Trở thành kỹ nữ còn tính lập đền thờ trinh tiết? Mau tới đây hầu hạ gia, đừng quên, chuyện ngươi đáp ứng gia vẫn chưa hoàn thành. Đừng coi gia thành đứa ngốc, lửa giận của gia, ngươi chịu không nổi!”