Editor: ChieuNinh
Nói xong, Bạch Tử Tuyên thấy Thủy Đình ngu ngơ đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, quả thực xem mình như một tượng gỗ điêu khắc vậy.
"Không, ta không đi... Ngươi đi chết - - "
Hắn chết rồi thì bí mật của mình vốn không ai biết, nghĩ đến đây, đáy mắt Thủy Đình thoáng hiện vẻ điên cuồng, đột nhiên dốc hết tất cả linh lực toàn thân tập trung ở trước ngực mình, thậm chí đáy lòng còn nghĩ, cho dù mình và hắn ngọc đá cùng vỡ, cũng không để cho người trước mắt này dùng bản thân mình đi thành toàn cho người khác.
Ôm tâm tính ngọc đá cùng vỡ, Thủy Đình ra tay không hề giữ lại, thậm chí đã làm chuẩn bị tốt đồng quy vu tận.
Nhưng, trong nháy mắt mành chỉ treo chuông, dị biến, nổi lên!
"Oanh!"
Một tiếng vang thật lớn, tấm bia đá đứng sừng sững trên mặt đất đột nhiên từ từ nâng lên, lại còn như măng mọc sau mưa lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được thay đổi độ cao, biến thành lớn...
Mặt đất đột nhiên phát sinh chấn động kịch liệt, núi đá sụp đổ, cuồng phong gào thét.
"Không tốt, tàn phách đừng chạy!" Đầu ngón tay Bạch Tử Tuyên bắn ra vài quang mang màu trắng mảnh như sợi tóc, muốn bắt lấy Thủy Đình. Nhưng ai nghĩ tới lúc vài quang mang màu trắng lại sắp đụng tới Thủy Đình, đột nhiên bị một khí thế cường thịnh xuất hiện ngăn cách.
Thoáng cái, một cỗ khí thế cường hãn bá đạo ùn ùn kéo tới áp xuống!
Cổ hơi thở này là... Bạch Tử Tuyên trừng to mắt, đáy mắt tràn đầy khiếp sợ và kinh ngạc!
Ngay tại thời khắc Bạch Tử Tuyên khiếp sợ xuất thần, bạch quang chợt lóe, bóng dáng Thủy Đình trong nháy mắt biến mất không còn hình bóng.
"Thì ra là hắn... Xem ra, sư phụ lo lắng cũng không phải là hoàn toàn không có đạo lý." Nhìn thấy tàn phách trốn thoát ngay trước mắt mình, Bạch Tử Tuyên cũng không tức giận, trái lại, Diendanlequydon~ChieuNinh vẻ mặt hắn ngưng trọng, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào tấm bia đá chẳng biết lúc nào thì khôi phục lại như thường, thấp giọng tự lẩm bẩm.
Nhưng nếu thật sự là người nọ, sư phụ giao nhiệm vụ cho mình tất nhiên sẽ khó khăn hơn vài phần, hắn không thể nào trơ mắt nhìn thấy bảy hồn phách của Thất Thất tề tụ, mà cái gì cũng không làm.
Sư phụ quả thật là thần cơ diệu toán, mà ngay cả người này đều ở trong tính toán của người.
Giờ khắc này, nội tâm Bạch Tử Tuyên vô cùng may mắn, may mắn sư phụ phái người tới là mình, nếu như đổi lại những sư huynh đệ khác, chỉ sợ muốn đối phó người nọ, lại sẽ càng khó giải quyết hơn.
...
Hoa nở hai đầu, mỗi cành mỗi vẻ.
Lại nói Dạ Thất Thất và Thủy Đình ở trong cung điện cấm địa, liền đạt thành hiệp nghị, trao đổi thân phận lẫn nhau, mượn cái này mê hoặc tầm mắt của người Thủy gia.
Thủy Đình ra vẻ là Dạ Thất Thất dẫn dắt Đại trưởng lão thực lực mạnh nhất dời đi, mà nhiệm vụ còn lại của Dạ Thất Thất có thực lực thâm hậu hơn Thủy Đình vài phần là triệt để đảo loạn Thủy gia. Nhất thiết phải làm cho nguyên khí tổn thương nặng nề, làm cho bọn họ không rảnh bận tâm cái khác.
Bọn họ đều thành công, chỉ là, sự tình cuối cùng đều phát sinh biến cố!
"Phốc - -" Dạ Thất Thất hộc máu, máu tươi màu đỏ đen lộ ra mùi vị tanh hôi nồng đậm.
"Mau mau bó tay chịu trói, nếu không đừng trách chúng ta không niệm tình cảm mẹ con, chém giết ngươi ở dưới đao!" Nhìn thiếu nữ trước mắt một thân quần áo màu đỏ thật giống như ngọn lửa xinh đẹp, đáy mắt người dẫn đầu thoáng lóe qua vẻ kỳ quái.
Nghe vậy, Dạ Thất Thất cười to, dùng mu bàn tay lau đi vết máu trên khóe môi, mặt tràn đầy lạnh lùng chế giễu nhìn người trước mắt: "Ngươi đã từng nhớ qua tình cảm mẹ con với ta sao? ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Hách thị, ngươi mở to hai mắt nhìn cho rõ ràng đến cùng ta là ai? Ta là Dạ Thất Thất nữ nhi thành chủ Viêm Hỏa Thành, không phải là Thủy Đình bị ngươi xem như con khỉ đùa bỡn trong lòng bàn tay mà không biết."
"Thủy Đình thật sự là bi kịch, nếu như nàng ấy biết rõ "thân nương" nhớ thương duy nhất trong nội tâm nàng mới là đầu sỏ gây nên làm hại nhân sinh của nàng thê thảm như thế, không biết nàng sẽ làm ra phản ứng gì?" (thân nương: mẹ ruột)
Trong nháy mắt trông thấy Hách thị, Dạ Thất Thất cái gì cũng hiểu.
Cái gì mẹ con tình thâm, cái gì tử bằng mẫu quý, đều là lấy cớ, người thật sự ác độc chính là Hách thị.