Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 242: Luộc trứng ăn… (2)




Editor: ChieuNinh

"Oanh - - "

Thân hình Dạ Thất Thất chợt lóe, tránh thoát một kích bén nhọn kia, mà chưởng kia, đánh lên xe ngựa sau lưng Dạ Thất Thất, ngay tiếp theo người kéo xe Địa Long, trong nháy mắt bị oanh thành cặn bã!

Thủ đoạn thật là độc ác!

Hai mắt Dạ Thất Thất híp lại, đáy mắt lóe lên hàn quang.

"Người phương nào lớn mật như thế, lại dám tập kích xa liễn Thủy gia ta?" Thân hình Thủy Vô Nhai chợt lóe đi tới bên cạnh Dạ Thất Thất, che chở nàng ở sau người, hai mắt lợi hại như lưỡi đao, ngắm nhìn bốn phía, quát lên.

Thủy Kiêu và Thủy Diệu cũng đứng ở bên cạnh Thủy Vô Nhai, ba người bảo hộ Dạ Thất Thất ở bên trong.

Hồi lâu, không nghe thấy mảy may đáp lại.

Thủy Vô Nhai chau mày, đưa tay để cho người ta chuẩn bị Địa Long khác một lần nữa, để cho Dạ Thất Thất khỏi đi bộ, miệng không đề cập tới chuyện người tập kích trước đó.

Khóe môi Dạ Thất Thất thoáng gợi lên nụ cười chế giễu. Sau khi toa xe chuẩn bị xong thì lên đường, nàng huyễn hóa một phân thân thay thế nàng ngây ngốc ở trong toa xe, niệm khẩu quyết thi triển bí quyết ẩn thân, bóng dáng trực tiếp biến mất tại trong hư không.

Người khống chế Địa Long, chỉ cảm thấy bên cạnh thổi qua một cơn gió mang hơi lạnh, đưa tay khép vạt áo, cũng không phát hiện có chỗ nào không thỏa đáng.

Bên trong xa liễn của Thủy Vô Nhai, gương mặt Thủy Vô Nhai lạnh lùng, trên người tản mát ra hơi thở âm lãnh.

Ở một bên, Thủy Kiêu khẽ cúi đầu, một bộ dáng làm việc sai, hồi lâu không dám ngẩng đầu.

"Nói, tại sao nàng sẽ xuất hiện ở đây?" Hai mắt Thủy Vô Nhai híp lại, trong mắt ẩn chứa tức giận thật lớn trừng mắt nhìn Thủy Kiêu.

"Phụ thân, chuyện này hài nhi cũng không biết..."

"Bốp - - "

Thủy Vô Nhai hung hăng ném một cái tát lên trên mặt Thủy Kiêu, mặt Thủy Kiêu trong nháy mắt trở nên sưng đỏ.

"Đừng coi ta như tên ngốc, nếu không phải ngươi ở bên tai nàng nói gì đó, làm sao nàng sẽ đích thân ra tay đối phó Thủy Đình? Ngươi còn muốn gạt ta, hử?" Tiếng "hử" cuối cùng, Thủy Vô Nhai gằn giọng, trong mắt thoáng hiện lên tia sát ý.

Hắn có thể cho phép con trai có dã tâm, có ý đồ, lại không thể đồng ý cho bọn họ coi hắn như tên ngốc mà đùa bỡn, như vậy đối hắn mà nói là một loại vũ nhục!

Vũ nhục là không thể tha thứ!

"Phụ thân, con... con chỉ là nói với nương lần này sau khi Thủy Đình tỉnh lại thì thay đổi quá lớn, không bị khống chế, lại nhiều lần chọc phụ thân tức giận, làm cho phụ thân rất tức giận." Thủy Kiêu có ngụ ý, ta có nói gì đó với nương, nhưng ta nói tất cả đều là sự thật, nương sẽ động thủ đối với Thủy Đình cũng là bởi vì ngươi, mà không phải là ta.

Sắc mặt Thủy Vô Nhai bởi vì lời Thủy Kiêu nói mà thoáng tốt hơn một chút, nặng nề trừng mắt liếc hắn một cái, cảnh cáo nói: "Chuyện như vậy, ta không hy vọng phát sinh một lần thứ hai, nếu không... Ta không để ý để cho ngươi tự mình nếm thử thủ đoạn của nương ngươi!"

Nói xong, Thủy Vô Nhai nặng nề hừ một tiếng, phất tay lạnh lùng nói: "Cút ngay! Trông coi Thủy Đình, nếu như hắn xảy ra bất cứ chuyện gì, ngươi liền chôn cùng với hắn."

"Dạ, phụ thân. Hài nhi hiểu." Mặt mũi Thủy Kiêu tràn đầy hối hận xoay người, vừa xoay người thì trong nháy mắt sắc mặt trở nên âm lãnh đáng sợ.

Thủy Đình, phụ thân tín nhiệm, nương yêu thương, vinh quang gia tộc, đều thuộc về ta, ngươi không có tư cách tranh giành với ta!

Dám cùng Thủy Kiêu ta tranh đoạt thứ ta cần, ngươi nằm mơ cũng đừng nghĩ.

Dạ Thất Thất cũng không biết oán niệm trong lòng Thủy Kiêu, giờ phút này, nàng đã men theo hơi thở người nọ lưu lại mà đuổi theo.

Trong rừng rậm, bên cạnh dòng suối.

Một bóng dáng màu trắng đứng sừng sững bên cạnh dòng suối, đưa lưng về phía nàng, thướt tha kiều diễm, tư thái ngàn vạn.

Thời điểm Dạ Thất Thất đuổi theo tới, trông thấy chính là một màn này.

Quả nhiên là nàng!

Trong nội tâm Dạ Thất Thất cười lạnh, quả nhiên, thế gia không có chân tình! Nàng còn tưởng rằng, thê thảm như Thủy Đình, cho dù bị vạn người hiềm khích, ngàn người vũ nhục, cũng còn có một người thật lòng đối với hắn, lại không nghĩ tới, người duy nhất thật lòng đối với hắn lại là giả, lại muốn tính mạng của hắn.

"Tại sao?"

Dạ Thất Thất nhìn chằm chằm bóng lưng trầm mặc kia một lát, chậm rãi mở miệng, trong giọng nói mang theo ba phần ngưng trọng, ba phần đau lòng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.