Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 157: Heo ăn hết phong ấn (3)




Editor: ChieuNinh

"Lão Bạch, phong ấn dãn ra sẽ không xảy ra vấn đề chứ? Ta xem bọn họ giống như cực kỳ phí sức, bên trong đến cùng phong ấn vật gì vậy?" Dạ Thất Thất hư không mà đứng, lông mày cau lại, nàng mượn lực dùng lực lợi dụng tay La Bình thử dò xét cấm chế trong tòa tháp hỏng tọa lạc ở đây, lại không nghĩ rằng, sẽ làm ra phản ứng lớn như thế.

Nhìn xem năm người kia cố hết sức muốn phong ấn cánh cửa kia một lần nữa, trong lòng Dạ Thất Thất dâng lên một dự cảm không tốt, ánh mắt như có điều suy nghĩ dừng ở trên người Lão Bạch.

Hy vọng mọi chuyện không phải giống như nàng nghĩ!

Nàng có thể tiếp nhận người xa lạ hãm hại đánh lén cùng với thủ đoạn lại ti tiện, nhưng chỉ duy nhất không thể tiếp nhận được bằng hữu phản bội!

Lão Bạch, hy vọng ngươi sẽ không để cho ta thất vọng.

"Nhóc con, ngươi yên tâm, cái Lão Tiểu Tử rất lợi hại. Ngươi không nhìn thấy cái tên kia cũng không phản ứng, ngươi gấp làm gì? Chẳng lẽ ngươi chỉ nhìn trên cái kia mặt em bé của Lão Tiểu Tử kia thôi sao?"

Nhìn Lão Bạch gấp đến độ nhảy tới nhảy lui, trong nháy mắt Dạ Thất Thất có loại xúc động ném nó vào không gian nhốt lại.

Lúc trước sao đầu óc nàng choáng váng, mang hàng này theo trên người chứ? Làm cho hiện tại muốn bỏ cũng bỏ không được.

"Câm miệng!" Dạ Thất Thất trừng liếc Lão Bạch một cái, tiếp tục quan sát cuộc chiến phía dưới.

Ngay tại lúc Dạ Thất Thất và Lão Bạch nói chuyện thì mọi chuyện xoay chuyển, thế cục dưới mặt đất đã xảy ra nghịch chuyển cực lớn!

Đan lão ôm đan đỉnh bảo bối của hắn bỏ vào không gian, hư không mà đứng giống như giẫm trên đất bằng, đứng ở phía trên cấm tháp, lòng bàn tay xuất hiện ra hai luồng ngọn lửa màu lam nhạt u quang...

"Nghiệt chướng, để cho ngươi nếm thử lợi hại của lão tử, U Liên Hỏa, đi!" Vừa dứt lời, trong tay Đan lão không ngừng toát ra U Liên Hỏa màu lam nhạt có kích thước như nhau, không ngừng đánh tới về hướng cánh cửa cấm tháp đang cắn nuốt linh lực của mọi người!

"Khúc khích..."

Lúc U Liên Hỏa xuất hiện thì cấm chế tháp đang rất khí thế, từ từ biến yếu, ngắn ngủi mấy hơi thở, năm người kết trận muốn phong ấn liền nhẹ nhõm không ít.

"Thừa dịp hiện tại, phong ấn!" Thiếu niên mặt em bé quát to một tiếng, khí thế hồn nhiên trên người trở nên mạnh mẽ.

Khí thế trên người bốn người còn lại cũng trong nháy mắt trở nên mạnh mẽ, trên người phát ra hào quang màu sắc khác nhau, ngũ sắc quang mang chói mắt ở không trung kết thành một ký hiệu kỳ quái, rồi sau đó biến mất vào trong cấm tháp.

Sau một lúc, cấm tháp khí thế khoáng đạt, lập tức biến thành một tòa tháp hỏng cũ rách bình thường.

Phong ấn thành công, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.

"Các ngươi, vì sao xuất hiện ở nơi này? Còn hủy hoại phong ấn? Các ngươi có biết nếu chúng ta không có kịp thời xuất hiện, sẽ tạo thành kết quả như thế nào không? Các ngươi lại cũng biết nơi này phong ấn tồn tại đáng sợ như thế nào?" Đan lão tiếp tục khó chịu, tính sổ hết tất cả tổn thất mấy viên đan dược cao cấp đến trên thân bọn người Dạ Vi. Đều là mấy người tuổi trẻ vụng về hấp tấp không biết gì, bằng không thì sao lại có thể gây ra phiền toái như thế?

"Trưởng lão, chúng ta cũng không phải là cố ý làm việc này, thỉnh chư vị trưởng lão nhìn ở chúng ta vô tâm phạm sai lầm, còn có phần thật tâm hối cải mà xử lý nhẹ!" Dạ Vi dẫn đầu quỳ xuống, trong mắt tràn đầy nước mắt hối hận, cắn môi dưới, một bộ dáng vừa thấy đã thương.

Hòa Thánh Nghiệp cũng kịp phản ứng, quỳ xuống ở bên cạnh Dạ Vi.

"Cầu xin chư vị trưởng lão khai ân, chúng ta biết rõ sai rồi, cầu xin các trưởng lão nhân từ xử lý nhẹ!" Sau khi Hòa Thánh Nghiệp quỳ xuống, truyền âm cho La Bình ngơ ngác đứng ở đàng kia không có chút phản ứng nào. Lúc này La Bình mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng quỳ xuống, lệ rơi đầy mặt.

Bọn họ đều rất có ăn ý không đề cập tới chuyện Dạ Thất Thất, cũng không phải là muốn phải bảo vệ nàng, mà là không muốn để cho chư vị trưởng lão biết rõ chuyện bọn họ đánh nhau ở chỗ này.

Vô tình đụng vào cấm chế, cùng lén lút tụ tập đánh nhau, thế cho nên lỡ tay phá hủy cấm chế, kết quả mặc dù giống nhau, tính chất lại hoàn toàn bất đồng!

Trước là vô tình vi phạm, sau thì lại là cố ý làm; trước đáng tiếc là do còn trẻ vô tri mà vi phạm lần đầu có thể xử lý nhẹ, sau hành vi ác liệt suýt nữa gây thành sai lầm lớn, chắc chắn nghiêm trị, răn đe!

"Đan lão, việc này giao cho Tần lão xử trí là được, chớ để bọn họ quấy rầy Đan lão thanh tĩnh." Thiếu niên Mặt em bé nhàn nhạt quét mắt đám người Hòa Thánh Nghiệp, đôi mắt bình thản nhìn không ra chút tâm tình nào.

Đan lão bĩu môi, dường như có chút bất mãn, đã thấy đôi môi thiếu niên kia khẽ nhúc nhích, giống như đang truyền âm nói gì đó với Đan lão. Đôi mắt Đan lão đột nhiên phát sáng, trong mắt giấu không được vẻ khiếp sợ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.