Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 53: Kết Thúc




Oanh!Kèm theo tiếng vang rung trời là kim quang tán loạn, bên trong truyền đến một tiếng gào thét đầy thê lương, Hắc Mãng lăn lộn gầm thét đau đớn, trên đầu xuất hiện môt vết thương lớn, huyết dịch dâng trào, vô cùng doạ người.

Ở phía bên kia, mặc dù sinh linh trẻ tuổi đó dùng một kiếm chét đứt được vòng xoáy hắc khí, nhưng vẫn bị cổ lực lượng khổng lồ đó đánh vào thân thể.

Lực lượng khổng lồ đó trực tiếp đánh văng hắn vào vách đá, bụi bay mù mịt.

Hai cỗ lực lượng va chạm bộc phát ra một cỗ khí lãng bao phủ khắp nơi, hung hăng tàn phá chung quanh, hoa cỏ cây cối đều bị đánh nát thành bụi phấn, nham thạch cũng hóa thành bột mịn.

Khí lãng kinh khiếp đó cuộn trào quét ngang tứ phía, bình định chung quanh.

Cổ Trần cấp tốc lui lại, nhờ vậy tránh thoát được một kiếp, vị trí hắn vừa đứng ban nãy đã trở nên trơ trụi, cây cối đất đá đều hóa thành mảnh vụn rơi đầy đất.

- Tê! Thật là khủng khiếp!Nhìn tình cảnh đáng sợ trước mắt, Cổ Trần nhịn không được hít sâu một hơi, lực phá hoại kiểu này!.

Quả thật vô cùng dọa người.

Cho dù là Độc Giác Hắc Mãng hay Hoàng Kim sinh linh kia, cả hai đều có sức chiến đấu mạnh mẽ, một kẻ như hắn không thể chống lại nổi.

Nếu hắn đối mặt với bất kì bên nào ở trong kia, nhất định sẽ bị đánh thành tro bụi cặn bã, Cổ Trần thoáng rùng mình một cái, nhịn không được nảy sinh ý định rút lui.

Bảo vật tuy tốt đấy, nhưng mạng vẫn quan trọng hơn.

Cả hai bên đều có thực lực khủng bố, khiến Cổ Trần có ý muốn rút lui, nhưng hắn lại có chút không cam tâm, trù trừ một hồi lâu, cuối cùng vẫn đứng đó chưa chịu đi.

- Ngao! Lúc này, trong bụi mù có tiếng rít truyền ra, Độc Giác Hắc Mãng ngẩng đầu rống to, hung uy hiển hách, huyết dịch chảy đầy đầu, trong mắt đều là sát ý hung tàn bạo ngược.

Nó thụ thương, nhưng lại càng thêm hung hãn.

- Nghiệt súc, tiếp một kích Hoàng Kim Chiến kiếm của ta mà còn chưa chịu chết?Đối diện truyền đến một tiếng hừ lạnh, một bóng dáng màu vàng chậm rãi đi ra khỏi đám bụi mù, trên dưới toàn thân còn đang quấn từng vòng Chiến khí màu vàng.

Mặt mày hắn lạnh lùng, trong mắt lộ ra sát ý lạnh lẽo, ánh nhìn khóa chặt lên trên thân thể trọng thương của Độc Giác Hắc Mãng, hiển nhiên rất bất ngờ.

Thế nhưng Cổ Trần đã nhận ra, thanh niên này cũng thụ thương không nhẹ, bên khóe miệng là vết máu màu vàng kim nhàn nhạt, trên người bị chém tứ tung.

Một kích vừa rồi của Độc Giác Hắc Mãng đã tạo ra tổn thương không nhỏ đối với hắn, cả hai đều tung ra sát chiêu hòng đả thương đối phương, rốt cuộc thành ra lưỡng bại câu thương.

- Hừ!Thanh niên kia lạnh giọng nói:- Nghiệt súc giỏi lắm! Kim Tuyền ta từ lúc tu luyện đến giờ chưa từng chật vật thế này.

Hôm nay, ta quyết giết ngươi!Kim Tuyền chính là thanh niên này, nói xong, trong thân thể toát ra một cỗ kim quang chi khí càng thêm rực rỡ, toàn thân bành trướng Chiến khí.

Hắn gằn từng chữ:- Nghiệt súc, ta xem ngươi còn đỡ được mấy lần?- Hoàng Kim Chiến kiếm!Vừa dứt lời, Chiến khí màu vàng hội tụ, lại ngưng tụ thành một thanh Chiến kiếm khổng lồ, tản ra khí tức sắc bén vô song, cực kì đáng sợ.

Ở phía dưới, Độc Giác Hắc Mãng đang bị trọng thương càng thêm khẩn trương, nó cảm nhận được sự uy hiếp của tử vong, không thể không gắng gượng dậy phản kháng, toàn thân lại tỏa ra từng vòng hắc khí.

Miệng của nó đóng chặt, thân thể cong lên, đầu hướng lên trên, nhắm vể phía Hoàng Kim Chiến kiếm sắc bén vô song đáng sợ, nó vận sức chờ phát động, khí tức kinh khủng tràn ngập.

- Chém!Kim Tuyền chợt quát, hai tay vung lên, Hoàng Kim Chiến kiếm ầm ầm chém xuống, không gian như bị chém thành hai nửa.

Cùng lúc đó, Độc Giác Hắc Mãng há mồm, nhắm thẳng về phía Hoàng Kim Chiến kiếm phun một cái, hắc khí bao phủ, trong nháy mắt va chạm vào Chiến kiếm kia.

Ầm ầm!Hai cổ lực lượng cường đại đụng vào nhau, trong nháy mắt phát ra tiếng nổ, khí tức cuồng bạo lập tức quét ngang khắp nơi, xáo trộn tất cả.

Hắc khí tàn phá bừa bãi, kim quang tràn ngập.

Nơi này đã hoàn toàn biến thành tử địa, cây cối, nham thạch trong phạm vi một ngàn thước chung quanh đều bị cuốn hết lên không trung, nghiền thành bột phấn.

Một cỗ hắc khí tán loạn, hoa cỏ cây cối đều khô héo.

Kiếm khí màu vàng óng đảo qua bốn phía, trên mặt đất bị vạch ra từng dấu vết sâu hoắm, phong mang đáng sợ khiến người sợ hãi.

Khi tất cả bình ổn trở lại, nơi đó xuất hiện một cái hố lớn, bụi mù cuồn cuộn, bên trong cái hố có một đầu Độc Giác Hắc Mãng khổng lồ đang nằm hấp hối.

Trên cổ nó là một vết chém vừa sâu vừa dài, thiếu chút nữa chém rớt hẳn đầu nó, máu me đầy đất, đã sắp chết đến nơi.

- Khụ khụ!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.