Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 446




Theo một tiếng hét thảm, thân thể Đằng Xà bị mũi thương xuyên qua, huyết vẩy trời cao.

Nó phát ra tiếng kêu đau đớn cầu cứu lão tổ khiến Cổ Trần rất kinh ngạc, vậy mà gia hỏa này biết cầu cứu?- Tê! Ai dám thương tổn tử tôn của ta?Chỉ nghe một tiếng hét giận dữ truyền đến, uy áp khủng bố lan tràn, một đạo hào quang màu tím từ trong nghịch lân trên mi tâm Đằng Xà bay ra, hóa thành một đầu xà ảnh hư huyễn.

Đó là tàn hồn một đầu Đằng Xà, thân thể to lớn, tràn ngập màu tím, uy áp linh hồn mạnh mẽ vọt tới, khiến vô số Xà yêu cùng nhau nằm xuống, run lẩy bẩy.

Lần này tạo thành thương vong to lớn, vô số Xà yêu bị nghiền ép, chém giết.

- Tàn hồn một đầu Đằng Xà sao?Hai mắt Cổ Trần sáng rực, nhìn chằm chằm tàn hồn Đằng Xà đột nhiên xuất hiện trước mắt, đây là hồn phách một đầu Đằng Xà chân chính lưu lại.

Hắn không những không sợ hãi, ngược lại vô cùng vui mừng, linh hồn, vật đại bổ.

- Ánh mắt ngươi là có ý gì?Tàn hồn Đằng Xà vừa ra, liền bị ánh mắt sáng rực giống như đang đối đãi một loại thuốc bổ của Cổ Trần làm giật nảy mình.

- Lại có một vật đại bổ tới, ăn ngươi, nhất định Lục Đạo Luyện Hồn Thuật của ta có thể nâng cao một bước.

Hai mắt Cổ Trần hiện ra u quang, liếm môi một cái, từng bước đi tới chỗ tàn hồn Đằng Xà to lớn, khiến cho trong lòng đối phương run rẩy.

- Lão tổ, giết hắn, diệt linh hồn hắn.

Thanh niên Đằng Xà kêu gào, hắn bị một thương đánh trọng thương, lý trí bị lửa giận che mất, hoàn toàn không biết Cổ Trần không những không có sợ hãi, ngược lại rất vui vẻ.

- Rống, thương tổn hậu nhân của ta, ngươi phải chết.

Đầu tàn hồn Đằng Xà kia rống to, vỗ cánh lóe lên, hóa thành một tia sáng tím vọt thẳng về phía mi tâm Cổ Trần, lập tức đi vào trong thức hải.

- Ha ha ha, ngươi nhất định phải chết.

Nhìn đến đây, thanh niên Đằng Xà nhất thời vui sướng cười ha hả, miệng mũi không ngừng phun máu cũng không để ý, ngược lại bay lên không trung phóng tới Cổ Trần, mở rộng miệng ra, muốn một phát nuốt tên nhân tộc này vào.

Đằng Xà mở cái miệng rộng ra, một luồng gió tanh xông vào mũi, mùi thối ngút trời.

Một khắc sau, Cổ Trần vốn đang ngốc trệ bất động bỗng nhiên ngẩng đầu, đánh ra một chưởng.

Bành!Chỉ nghe một tiếng nổ trầm thấp vang lên, hàm dưới Đằng Xà nổ tung, miệng đầy răng nanh vỡ nát rơi xuống, máu tươi phun tung toé, thân thể cao lớn bay tứ tung, nặng nề đập xuống đất.

- Ngươi! Ngươi làm sao! Đằng Xà hoảng sợ, một mặt ngơ ngác.

Làm sao Cổ Trần còn có thể động, không phải là bị tàn hồn của lão tổ nuốt mất linh hồn rồi sao, vì sao còn có thể đánh hắn?- Oẹ! Mấy năm rồi ngươi không đánh răng, mùi nặng quá!Cổ Trần nôn khan một tiếng, tỏ vẻ chán ghét.

- Phốc!Đằng Xà thấy vậy, hai mắt trợn ngược, thổ huyết tại chỗ, suýt chút nữa tức giận đến mức ngất đi, may mà không phun ra một hơi.

Trong lòng vừa kinh vừa sợ, không chỉ bị đánh trọng thương, còn bị làm nhục.

Càng kinh khủng hơn chính là, rõ ràng Cổ Trần bị tàn hồn lão tổ chui vào thức hải, vì sao còn không có bị thôn phệ linh hồn chứ?- Ngươi muốn nói tàn hồn kia?Cổ Trần nhếch miệng hiện lên một tia cười lạnh, liếm môi nói:- Mùi vị đầu tàn hồn kia không tệ, ta còn muốn cảm tạ ngươi đưa cho ta một vật đại bổ.

- Phốc!Đằng Xà lại phun ra một ngụm máu, hai mắt khẽ đảo, có chút choáng váng.

Hắn không tin, tuyệt đối không tin đây là sự thực, tàn hồn lão tổ vô cùng mạnh mẽ, làm sao có thể bị tên nhân tộc này nuốt?Hắn nên bị lão tổ nuốt mất linh hồn mới đúng.

- Ngươi gạt ta, mau thả lão tổ ra.

Đằng Xà phẫn nộ gào thét.

Cổ Trần lắc đầu, khinh bỉ nói:- Ngươi mất trí à, thật không biết những người được gọi là thiên kiêu dị tộc như các ngươi có phải kiêu ngạo đã quen, chịu không nổi đả kích hay không?- Được rồi, vẫn nên tiễn ngươi lên đường đi thôi.

Nói xong, bóng người Cổ Trần nhoáng lên một cái đi tới trước mặt Đằng Xà, trong nháy mắt nó giãy dụa đập một tay lên đầu nó.

Răng rắc, cái đầu to lớn của Đằng Xà nổ tung tại chỗ, não tương đỏ trắng rơi lả tả trên đất, bàn tay tích súc lực lượng toàn thân vỗ ra một cái, trực tiếp đập nát đầu đối phương.

Thi thể Đằng Xà không đầu nặng nề đập xuống đất, thân thể vẫn không ngừng giãy dụa, cuộn lại theo bản năng.

Hai cánh đập đập, tạo ra từng đám mây tử sắc bốc hơi, đáng tiếc không bay lên được.

Đằng Xà đến chết cũng không nghĩ ra, vì sao tàn hồn lão tổ không có hiệu quả, xông vào trong thức hải Cổ Trần nhưng một điểm động tĩnh cũng không có.

Hắn làm sao biết, hiện tại tàn hồn lão tổ hắn cũng rất tuyệt vọng.

- Ngao! Thả bổn tọa ra.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.